HẦU PHU NHÂN BỎ NHÀ RA ĐI

Chương 9: Sau hôn nhân



Nửa năm sau ngày thành thân, ta và Mạnh Dật vẫn chưa viên phòng.

Chàng không chủ động nhắc đến, ta cũng không tiện mở lời. 

Cho đến dịp năm mới, chàng được triệu hồi về kinh. 

Ta cùng chàng trở về phủ Tướng quân.

Thật ra, ta và chàng vốn đã nằm chung giường từ lâu. Nhưng giữa chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì cả. Vậy mà Tạ Thần Ninh cứ khăng khăng tìm đến ta.

Chàng ta và Lạc Lăng Sương vẫn chưa thành thân, thậm chí ngay cả một danh phận vợ lẽ cũng không cho nàng ta. Nghe nói, Lạc Lăng Sương bây giờ không còn bỏ trốn nữa, mà chuyển sang tìm đến cái chết. Hễ có chuyện gì không vừa ý, thì hoặc là đòi nhảy xuống hồ, hoặc là dọa treo cổ. Tóm lại, không có Tạ Thần Ninh thì nàng ta sống không nổi.

Ngày đầu tiên chúng ta trở về kinh, đã bắt gặp nàng ta bụng mang dạ chửa chín tháng, đứng lặng lẽ bên bờ hào thành. Cả ngày nàng ta như người mất hồn. Phải chăng nàng ta đang mong người phụ nữ ấy trở lại?

"Nhưng nàng ta đã là vợ người khác rồi, đã phản bội chàng rồi. Nếu chàng còn dám nhìn nàng ta thêm một lần nữa, ta sẽ c.h.ế.t cho chàng xem."

Kết quả, nàng ta trượt chân thật. Ngã xuống sông giữa mùa đông giá rét. Đứa bé không giữ được, còn nàng ta thì mất nửa cái mạng. Từ đó, Tạ Thần Ninh thường xuyên xuất hiện quanh phủ Tướng quân. Dĩ nhiên không phải vào trong phủ, mà là đứng ngoài tường, ngay gần phòng của ta. Như một cái bóng, đứng lặng lẽ ở đó.

Ta thấy rợn người, liền đề nghị đổi phòng. Nhưng Mạnh Dật không đồng ý. Tiểu gia ta lại sợ hắn chắc?

Sau đó, màn diễn của chàng bắt đầu. Ở cùng Mạnh Dật ngày đêm không rời suốt nửa năm, ta ngỡ mình đã hiểu chàng thấu đáo. Nhưng chàng lúc nào cũng khiến ta bất ngờ... à không, phải nói là hú vía thì đúng hơn.

"Á... phu quân... nhẹ thôi... phu quân đừng... phu quân... nhanh lên..."

Chàng giả giọng ta, kêu nghe như thật, khiến mặt ta đỏ bừng. Ta bảo chàng dừng lại, chàng lại không chịu, còn nói dừng sẽ khiến người ta nghi ngờ thực lực của chàng. Ta thật sự hết cách, đành ôm đầu chàng, lấy môi mình chặn miệng chàng lại. Chàng lập tức im bặt, rồi ngay sau đó, mặt đỏ rực:

"Nương tử... hôn thêm một cái nữa đi..."

Mắt chàng như phủ đầy mực. Ta không cưỡng lại được sự mê hoặc ấy. Thêm một cái nữa, liền bị chàng lật ngược thế cờ, công thành chiếm đất, không ai còn dám nghi ngờ thực lực của chàng nữa.

Một năm sau ngày cưới, ta có thai.

Biên cương yên ổn đã nhiều năm. Mạnh Dật xin điều lệnh đưa ta hồi kinh. Mới nửa năm, mà mọi thứ đã đổi khác. Lạc Lăng Sương không còn đòi nhảy hồ nữa. Nghe nói sau khi mất con, nàng ta suốt ngày tìm cách c.h.ế.t trong Hầu phủ. Có lần nửa đêm phát điên, đốt cháy rèm giường. Người không cứu được, lại khiến Hầu phủ hóa thành biển lửa. Hầu hết tài sản bị thiêu rụi, nửa gương mặt của Tạ Thần Ninh cũng bị bỏng.

Vì vậy, lần này trở về, không còn thấy Tạ Thần Ninh đứng ngoài sân nữa.

Thật ra, ta từng gặp y thêm hai lần.

Một lần là khi Mạnh Dật đưa ta đi nghe hát. Lúc ra khỏi tửu lầu, ta trông thấy một người mặc áo vải đứng dưới lầu, ngẩng đầu ngóng trông. Một năm trước, y từng làm nhục Hoàng hậu trước mặt bao người trong tiệc cưới. Hoàng đế nổi giận, tước bỏ tước vị của y. Nửa năm trước, trong vụ hỏa hoạn, dung mạo y bị tổn thương lại mất luôn chức quan, giờ đây không còn vẻ hào hoa, áo gấm lụa là như xưa nữa.

Nhưng khi ta bước xuống lầu, bóng người ấy đã biến mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lần thứ hai là khi có người đưa thư đến phủ. Ta và Mạnh Dật vừa ra ngoài, chỉ kịp thấy bóng lưng người đó. Mở thư ra, chỉ thấy một câu:

"Tuổi trẻ không biết trân trọng chân tình, nhầm mắt cá thành ngọc trai."

Mạnh Dật cầm lấy, cười khẩy: "Hai mươi mấy tuổi còn trẻ con, không biết xấu hổ." Rồi xé nát bức thư.

Năm thứ năm sau ngày cưới, A Oánh đã ba tuổi. Bé biết chạy, biết nhảy, vô cùng đáng yêu. Ta đã quen với cuộc sống ở phủ Tướng quân. Trên thì có cha mẹ chồng yêu thương, dưới có con cái quây quần. Mạnh Dật thỉnh thoảng vẫn ra biên cương. Có lúc đi tuần tra, một hai tháng là về. Có lúc chiến sự nổ ra, ba bốn tháng mới về đến nhà.

Lần này, chàng đi hơi lâu. Từ tháng ba xuân xanh, đến tận mùa thu vàng óng mới có tin báo về. Sáng sớm hôm đó, phủ Tướng quân treo đèn kết hoa, mong ngóng chàng thắng trận trở về.

A Oánh thì không đợi được, cứ nằng nặc đòi ta đưa ra phố. Ra phố, con bé chạy đông chạy tây, thoắt cái đã không thấy đâu. Lúc tìm được, thấy một người đàn ông đang ngồi xổm dưới đất, trò chuyện với con bé.

Lúc đó, lòng ta chỉ lo cho A Oánh, không kịp nhìn kỹ người kia là ai. Chỉ thấy ông ta mặc áo vải vá chằng vá đụp, vậy mà còn mua cho A Oánh một gói bánh hoa đào.

Ta đang định bước tới, thì thấy mắt A Oánh sáng rực:

"Cha ơi!"

Gói bánh hoa đào rơi đầy đất. Con bé lon ton chạy về phía trước. Ta cũng nhìn thấy Mạnh Dật.

Bỉ Ngạn

"Phu quân!"

Người đàn ông vừa ngồi thụp xuống khi nãy bỗng khựng lại, thân hình cứng đờ.

Phu quân.

Ta bước ngang qua y, cùng A Oánh lao vào lòng Mạnh Dật.

Không biết có phải là ảo giác hay không, phía sau bỗng vang lên tiếng ai đó khóc nức nở, giọng nghẹn ngào như đang cố che giấu.

Ta không để tâm.

Cũng không quay đầu lại.

Bởi vì phu quân của ta đang nói với ta:

“Ta lại học thêm được mấy món mới, nương tử. Về nhà, ta nấu cho nàng ăn thử nhé.”

Ta nắm lấy tay chàng.

“Được thôi.”