Mạnh Dật, tự Thừa Tiêu, là con trai độc nhất của phủ Tướng quân, cháu ruột của Hoàng hậu. Mười ba tuổi đã ra trận, mười tám tuổi được phong Tướng quân. Vấn đề duy nhất: hai mươi mốt tuổi vẫn chưa thành thân, chứ đừng nói đến con cái. Nhưng so với gia thế và chiến công hiển hách của chàng, điều đó chẳng đáng kể là bao.
“Ôi...” Hoàng hậu thở dài. “Con không biết nó...”
Người ngượng ngùng che miệng, ghé tai ta nói bốn chữ. Ta lập tức hiểu ra. Nhưng không ngờ mọi việc lại diễn ra nhanh đến thế. Ta vừa mới đồng ý với Hoàng hậu sẽ tìm dịp gặp chàng, xem hai người có hợp nhau không, thì ngay hôm sau chàng phi ngựa lên phương Bắc, nghe nói không nghỉ lấy một khắc, chạy c.h.ế.t ba con ngựa.
Bảy ngày sau, chàng gõ cửa căn nhà ta đang ở tạm.
Thật ra, ta từng nghe vài lời đồn về chàng: nào là hung thần ác sát, tiểu Diêm La, người gặp người sợ, Quỷ Tướng quân. Nhưng người ta gặp hôm ấy, lại là một công tử áo trắng như tuyết, phong thái nho nhã, tay cầm quạt giấy, chỉ lên vầng trăng sắp lặn.
“Ta thấy trăng hôm nay vừa to vừa tròn...”
Chàng khựng lại, hắng giọng, nói lại: “Ta thấy hôm nay trăng sáng sao thưa, trăng như mâm bạc, ánh trăng như nước, trăng thanh gió mát, bóng trăng lung linh, hương quế thoang thoảng... Đặc biệt đến đây cùng cô nương hàn huyên.”
Ta suýt nữa thì bật cười. Quỷ Tướng quân giỏi võ, thích xé sách, ghét khoe chữ, vậy mà hôm nay lại nói ra những lời văn vẻ như thế. Xem ra, hôn sự này thật sự là một gánh nặng trong lòng chàng, thậm chí còn lo ta sẽ chê bai chàng.
“Tướng quân không cần câu nệ,” Ta mời chàng vào nhà. “Tình hình của Tướng quân, Hoàng hậu nương nương đã nói rõ với ta. Chàng có điều gì cứ nói thẳng.”
Ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng cũng không ngờ chàng lại thẳng thắn đến vậy.
Bỉ Ngạn
“Dì đã nói hết với nàng rồi?” chàng hỏi.
Ta gật đầu. Chàng hít một hơi thật sâu, rồi lần lượt đưa ra:
“Đây là khế đất ruộng đứng tên ta, khế đất nhà, sau này đều giao cho cô nương quản lý. Đây là toàn bộ số tiền gửi ngân hàng, tùy ý cô nương sử dụng. Đây là tờ đơn ly hôn đã có chữ ký của ta. Sau này nếu có điều gì khiến cô nương không vui, cứ việc dùng văn thư này để tự do rời đi. Tất cả tài sản đứng tên ta, đều thuộc về cô nương.”
Chàng dâng lên xấp văn thư dày cộm ấy, không ngắt lấy một hơi.
“Xin Thẩm cô nương, hãy gả cho Mạnh Dật ta làm vợ.”
Ta đã đồng ý với Mạnh Dật. Thật sự, ta không thể tìm ra lý do nào để từ chối. Dù là về gia thế, hay dung mạo.
Chàng là người có phẩm hạnh, chẳng ai có thể bắt bẻ điều gì. Nếu không vì bốn chữ “Hoàng hậu chỉ hôn”, e rằng chàng cũng chẳng đời nào chịu cúi mình cưới một người đàn bà từng qua một lần đò.
Vừa hay, ta cũng chẳng có ý định gì với chàng. Theo một cách nào đó, cũng có thể xem như là... trời se duyên vậy.
Hôm sau, ta cùng Mạnh Dật đến nha môn nộp đơn ly hôn. Viên phủ doãn nhìn chúng ta, miệng há hốc như thể có thể nhét vừa một quả trứng gà. Không dám hỏi thêm lời nào, chỉ run rẩy đưa sổ hộ tịch cho ta.
Ngày thứ ba, vợ chồng Tướng quân đến thăm. Phu nhân Tướng quân tỏ ra vô cùng hài lòng với ta, như thể xúc động vì cuối cùng con trai cũng có người con gái chịu lấy. Bà nắm tay ta, mắt hoe đỏ, nhìn đi nhìn lại không rời. Trước khi về còn xin bát tự của ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chưa đầy nửa tháng sau, ta và Mạnh Dật đã định ngày cưới. Mạnh Dật trông rất vui vẻ. Có lẽ để hôn sự này trông thật hơn, chàng không chỉ tự tay lo liệu mọi việc mà còn thường xuyên rủ ta ra ngoài chơi.
Ta thấy chàng cũng khá thú vị. Rõ ràng là một võ tướng phóng khoáng, vậy mà mỗi lần đứng trước mặt ta lại cố tỏ ra nho nhã như một thư sinh, như thể sợ ta nhìn thấy con người thật của chàng rồi sẽ hối hôn vậy.
Hôm ấy, ta và chàng đang ở tiệm thêu chọn áo cưới. Bà chủ cứ một mực không chịu bán gấm Vân cho ta. Thấy Mạnh Dật sắp nổi giận, định rút lệnh bài ra đập bàn thì chợt liếc sang ta.
À, thời tiết hôm nay đẹp thật. Trời trong xanh, nắng vàng rực rỡ, gió xuân nhẹ nhàng thổi qua, cảnh sắc rạng ngời.
"Thẩm cô nương, chúng ta ra hồ du thuyền nhé," Chàng nói.
Ra khỏi tiệm thêu, ta vẫn còn che miệng cười khúc khích.
“Nương tử, đừng cười ta nữa,” người bên cạnh khẽ trách, rồi bất ngờ nhẹ nhàng nắm lấy tay ta.
Tim ta khẽ rung lên.
Đúng lúc đó, trên đường vang lên tiếng huyên náo: “Vĩnh Ninh Hầu hồi kinh! Người không phận sự mau tránh đường!”
Ta bị đẩy lùi lại hai bước, ngẩng đầu nhìn thấy hai con ngựa đi trước mở đường. Tạ Thần Ninh cưỡi ngựa theo sau, phía sau chàng ta là mấy cỗ xe ngựa. Trên chiếc xe đầu có một mỹ nhân – Lạc Lăng Sương.
Nhìn thấy ta, đáy mắt Tạ Thần Ninh thoáng hiện vẻ vui mừng. Chàng ta thúc ngựa định tiến lại gần. Lạc Lăng Sương nghiêng người, dịu dàng gọi: “Hầu gia.”
Tạ Thần Ninh đỡ lấy nàng. Khi quay lại nhìn ta, ánh mắt bỗng ánh lên vẻ kiêu ngạo, như chợt nhớ ra điều gì.
“Lại đây,” Chàng ta khẽ hất cằm, nhìn ta từ trên cao xuống, “Đỡ tân nương của ta xuống ngựa.”
Giữa phố xá đông người, trước bao ánh mắt, chàng ta công khai làm nhục ta.
Ta suýt nữa thì bật cười. Đang định bước tới thì phát hiện tay mình bị ai đó nắm lấy, muốn kéo ta lùi về phía sau.
Ta nắm lại tay Mạnh Dật, lắc đầu. Giữa chốn đông người thế này, ta không muốn phủ Tướng quân vì ta mà bị dị nghị. Chuyện của ta, ta tự giải quyết.
Mạnh Dật cúi đầu nhìn tay ta đang nắm lấy tay chàng, nhất thời sững lại.
“Thẩm Thanh Y, nàng điếc rồi à?” – Tạ Thần Ninh gắt lên.
Bên đường đã có không ít dân chúng vây xem. Có lẽ Tạ Thần Ninh vẫn chưa nhận ra Mạnh Dật. Ta tiện tay đẩy chàng lùi lại một bước.
“Ta không điếc,” Ta bước lên phía trước, “Chỉ là... Hầu gia điên rồi.”
“Ngươi và ta rõ ràng đã—”