HẦU PHU NHÂN BỎ NHÀ RA ĐI

Chương 4



“Thẩm Thanh Y, nàng dám nói ta điên?”

“Hầu gia,” Lạc Lăng Sương yếu ớt ngả vào lòng Tạ Thần Ninh, “Người đừng giận tỷ tỷ. Là Lăng Sương không tốt, để Hầu gia xa kinh thành quá lâu, lạnh nhạt với tỷ tỷ, khiến tỷ tỷ giận dỗi.”

Nàng níu lấy vạt áo Tạ Thần Ninh, giọng nhẹ nhàng: “Chuyện trong nhà, về nhà rồi hẵng giải quyết. Người xem này...”

Nói rồi cúi đầu, vẻ ngượng ngùng.

Tạ Thần Ninh đảo mắt nhìn quanh, lúc này mới như sực tỉnh, nhận ra đám đông đang vây kín.

“Thẩm Thanh Y, nàng xem đi,” Chàng ta chỉ ta bằng roi ngựa, “Lăng Sương không biết chữ mà còn hiểu chuyện hơn nàng. Nàng ngoan ngoãn về nhà đợi ta. Đợi ta đưa Lăng Sương về xong, sẽ quay lại tính sổ với nàng.”

Nói xong, chàng ta vung roi một cái, dẫn Lạc Lăng Sương phóng ngựa đi mất.

Thật nực cười. Ta và chàng ta đã sớm không còn là vợ chồng, cũng chẳng còn liên quan gì đến Hầu phủ. Tại sao ta phải về đó đợi chàng ta?

Ta đi thẳng về nhà mình, đóng chặt cửa lớn, khóa cả cửa phòng, rồi lại đóng kín cửa sổ.

Tâm trạng bình lặng suốt hai tháng qua cuối cùng cũng bị khuấy động.

Không sao cả. Một con thú cưng nuôi nhiều năm c.h.ế.t đi còn chưa chắc nguôi ngoai, huống chi là một người từng yêu suốt bao năm.

Cho ta thêm chút thời gian nữa, rồi sẽ ổn thôi.

Đang nghĩ như vậy thì cửa sổ khẽ mở ra một khe nhỏ. Một con rối gỗ lắc lư cái đầu chui vào, giả giọng:

“À, thời tiết hôm nay đẹp thật đấy.

Nắng vàng rực rỡ.

Trời cao trong vắt, không một gợn mây.

Gió xuân nhè nhẹ lướt qua, ánh nắng chan hòa khắp nơi.

Tiểu thư.

Có muốn lên mái nhà thả diều không?"

Cái tên Mạnh Dật đấy, tuy vẻ ngoài nho nhã thư sinh, nhưng tiếp xúc lâu rồi mới thấy, chàng cũng không hề hung dữ hay đáng sợ như lời đồn.

Ta cùng chàng đến phủ Tướng quân. Chàng tự tin khoe với ta tuyệt kỹ khinh công.

Nhẹ nhàng ôm eo, chỉ một bước đã đưa ta lên đến mái nhà.

Lại khẽ điểm chân, quả nhiên thả được diều trên cao.

Gió xuân hiu hiu, ấm áp dịu dàng.

Bỉ Ngạn

Từ xa nhìn cánh diều bay lượn tự do giữa bầu trời trong xanh, lòng cũng thấy nhẹ bẫng, khoan khoái lạ thường.

"Thẩm cô nương. Tại sao lại thích Tạ Thần Ninh?"

Mạnh Dật bỗng hỏi ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ mấy câu ngắn ngủi trên đường, chàng đã nhận ra rồi sao?

Sự khinh miệt của Tạ Thần Ninh, cái cách chàng ta coi thường ta.

Tại sao ta lại thích Tạ Thần Ninh ư?

Ngày trước ở phủ Thẩm, chỉ có chàng ta chịu giúp ta.

Ta mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sống nhờ người nhà. Chú thím thì dòm ngó tài sản, chị em họ thì coi ta như người hầu.

Chỉ khi mỗi năm anh họ đưa Tạ Thần Ninh về phủ Thẩm vài ngày, chàng ta mới đứng ra bênh vực ta. Có chàng ta ở đó, người trong nhà họ Thẩm mới dè chừng một chút.

Khi chàng ta đi rồi, lại vẫn viết thư hỏi han xem ta có thiếu thốn gì không. Dặn ta nếu bị ấm ức thì phải nói với chàng.

Lúc cô đơn không nơi nương tựa, yêu lấy chút ấm áp duy nhất cũng là điều dễ hiểu.

"Ồ, vậy sao..."

Mạnh Dật nằm nghiêng trên mái nhà, gối đầu lên hai tay, vắt chân lẩm bẩm.

Rồi chàng trở mình, quay lưng về phía ta, vẻ mặt thoáng chút cô đơn.

Thật ra mà nói, chàng cũng từng giúp ta một lần.

Năm đầu tiên sau khi cha mẹ mất, vào dịp Tết ấy, ta đánh một lớp phấn dày cộm, đến ra mắt Hoàng hậu nương nương.

Hoàng hậu hỏi ta sống ở nhà họ Thẩm thế nào, ta không dám nói gì không hay.

Lúc đó, chú ta đã thay cha giữ chức Thượng thư, cũng tiếp quản luôn vị trí gia chủ. Nếu để Hoàng hậu biết những chuyện đó, chỉ khiến người thêm khó xử.

Trên đường về, ta phải đi qua con đường dài trong cung, nghĩ đến những ngày vui vẻ cùng mẹ đến đây trước kia, nước mắt ta lại không kìm được mà rơi.

"Con ma xấu xí nào đây? Trát một lớp phấn dày vậy mà còn giả ma dọa người?"

Mạnh Dật xuất hiện ngay lúc đó.

Nhưng chàng quá hung dữ, dọa ta khóc càng to hơn, đến nỗi lớp phấn trôi đi, lộ ra vết tát trên má.

"Đừng khóc nữa, bà cô của ta ơi."

"Ai đánh ngươi? Tiểu gia đánh lại cho ngươi được chưa?"

"Ngươi không xấu, ngươi còn đẹp hơn tiên nữ trên trời nữa kìa. Tiểu gia ta sau này không cưới ai hết, chỉ cưới mình ngươi thôi, được chưa?"

"Ôi chao, coi như ta xin ngươi đấy. Tiểu gia ta cả đời chưa từng chịu thua ai, chỉ chịu thua ngươi thôi. Ngươi tha cho ta đi mà."

Ta không trách chàng.

Chỉ lặng lẽ nhận lấy chiếc khăn chàng đưa, lau nước mắt.

Ta muốn cảm ơn chàng vì đã cùng ta vượt qua buổi chiều khó khăn ấy, nhưng chiếc khăn ấy lại bị chị họ phát hiện.

Chị ta thích Mạnh Dật, nên đã nhốt ta lại đánh một trận.

Từ đó ta tránh xa chàng, cũng không còn qua lại nữa.