Vĩnh Thịnh năm thứ bảy, mùa xuân đến sớm. Gió từ hồ Linh Hà lướt qua thành cũ, thổi tung làn sương mỏng phủ trên những tán hoa đào. Trước cổng cung Cảnh Dương, một hàng dài nữ tử trẻ tuổi đang xếp hàng, mắt không dám nhìn lên, tay ôm hòm gỗ nhỏ chứa y phục và lệnh bài, run run trong lớp xiêm y mỏng.
Trong hàng dài ấy, Lê Tịnh Nhược đứng ở gần cuối. Nàng vận y phục màu lam nhạt, gương mặt không quá kiều diễm, nhưng có nét trầm ổn lặng lẽ khiến người ta khó rời mắt. Mái tóc dài được vấn vội, không cài trang sức gì ngoài một chiếc trâm ngọc giản đơn.
Nàng là đích nữ của Lê gia, mẫu thân mất sớm, phụ thân bị gán cho tội tham ô, tịch thu gia sản, bị xử c.h.é.m ngay trên pháp trường. Nàng lưu lạc đến Dương Châu – xin được một chân chạy vặt ở quán trà, rồi nhờ tài nghệ của mình mà nổi danh, được đề cử vào hàng tú nữ.
Lê Tịnh Nhược vào cung không phải để tranh sủng, mà là để tìm ra sự thật về tội danh mà Lê gia phải gánh chịu.
Nàng lấy tên Triệu Tinh Hà, tài nữ Dương Châu để gia nhập vào hàng tú nữ.
Ngay đêm đầu tiên đến cung Khôn Ninh — nơi ở tạm của các tú nữ — Lê Tịnh Nhược đã bị người khác cố tình gây khó dễ.
Một cung nữ tên Hỉ Xuân lén đổ dầu thơm vào y phục nàng, khiến mùi hương nồng nặc ám lên người, vi phạm điều cấm đầu tiên trong hậu cung: không được dùng hương nặng để quyến rũ Hoàng thượng.
“Triệu thị to gan dám mưu quyến bệ hạ!” Một cung nhân hét lớn.
Trong giây lát, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về nàng.
Nhưng giữa lúc Lê Tịnh Nhược sắp bị lôi đi chịu phạt, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía ngoài:
“Ngươi nghĩ một cung nữ mới vào đã đủ gan gài mưu? Nếu thật thế, kẻ đáng bị phạt là người quản lý dãy phòng Khôn Ninh này.”
Tất cả cúi rạp người khi thấy Phó Trầm bước vào.
Hắn mặc trường bào màu đen đơn sắc, lưng thẳng như tùng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua một lượt, sau đó dừng lại ở Lê Tịnh Nhược.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tên gì?”
Nàng cúi đầu đáp: “Triệu Tinh Hà.”
“Nhớ kỹ tên nàng,” hắn nói với cung nhân đi theo. “Người này về sau, giao cho ta quản.”
Phó Trầm là ai?
Người thì thầm rằng hắn là mưu sĩ được Tiên hoàng triệu vào cung năm mười sáu tuổi, tay chưa từng cầm binh mà khiến ba đạo biên cương lui quân. Kẻ khác lại bảo hắn là dòng dõi nhà tướng sa cơ, cả nhà bị diệt, chỉ còn mình hắn sống sót nhờ vào mưu kế.
Hắn không làm quan, không vào triều, nhưng lời hắn nói, đôi khi còn hơn cả thánh chỉ.
Và từ đêm ấy, cái tên Triệu Tinh Hà — vốn chẳng ai buồn nhớ — đã được ghi vào danh sách những người không dễ động đến.
Trong ba tháng đầu, nàng sống dưới quyền quản lý của Phó Trầm, ở khu Tĩnh Phong — nơi vốn dành cho nữ tử "không được chọn".
Nàng làm việc như bao người: quét sân, nhóm bếp, học cung quy, học lễ nghĩa, học cách nói năng với các phi tần.
Nhưng đêm nào, khi cung nữ ai nấy đều đã yên giấc, Phó Trầm vẫn cho nàng đến phòng đọc, mang trà, sắp văn thư. Hắn không nói nhiều, nhưng ánh mắt luôn sắc bén như lưỡi dao. Nàng chỉ cần phạm một lỗi nhỏ, hắn cũng sẽ nhắc — nhẹ như gió thoảng, nhưng khiến sống lưng nàng lạnh toát.
Và cũng chính trong những đêm yên tĩnh đó, nàng học được cách phân biệt giữa tiếng bước chân của thái giám và cung nữ, học đọc thư pháp triều chỉ, học nhìn một sắc mặt mà đoán được lòng người.
Phó Trầm chưa từng khen nàng. Nhưng một ngày nọ, khi thấy bản ghi chép công vụ do nàng viết tay, hắn chỉ khẽ "Ừ" một tiếng.
Chỉ thế thôi, nhưng nàng biết, mình đã được thừa nhận.