Gió đầu thu thổi nhè nhẹ qua vạt áo lụa, cuốn theo hương hoa quế thoảng từ hồ Linh Hà. Bên trong đại điện Phù Vân, tiệc thu đang vào giữa đoạn, tiếng nhạc vẫn rì rầm như nước chảy. Các tuyển tú xếp thành hai hàng dài, y phục đủ sắc màu, đầu không dám ngẩng cao.
Triệu Tinh Hà vẫn đứng ở vị trí sau cùng, bên cạnh mấy nữ tử xuất thân hèn mọn khác. Nàng nghe tim mình đập đều trong lồng ngực, tay giữ chặt vạt áo.
Giọng nội quan vang lên:
— Bệ hạ giá lâm.
Tất cả quỳ rạp xuống, không ai dám nhìn lên. Duy chỉ có ánh mắt của một người — Phó Trầm — từ chỗ ngồi bên cạnh bàn thượng khách, khẽ nâng lên, liếc qua vị trí cuối cùng của hàng.
Kết thúc tiệc, không ai được triệu kiến. Tuy nhiên, đến khi cung nhân đưa các tú nữ trở về Khôn Ninh cung, lại có một sự kiện xảy ra.
Một cung nữ hốt hoảng chạy về, báo rằng toàn bộ tú nữ đều nổi mụn nhọt khắp khuôn mặt, ai nấy đều hoang mang lo sợ.
Tin ấy lan nhanh như gió.
Khi Thái y đến nơi, kết luận là trúng độc từ bột ngọc trai trong son môi. Loại son ấy, theo ghi chép, là son ban thưởng cho tất cả tú nữ trước yến tiệc.
Cũng chính là loại son mà Triệu Tinh Hà không dùng — bởi nàng đã cẩn thận đem dâng lại quản sự vì “da môi dị ứng với bột ngọc trai”.
Ngay lập tức, trong Khôn Ninh cung rộ lên lời bàn tán. Có người nói nàng khôn khéo quá mức. Có người lại bảo, sao có thể trùng hợp đến vậy?
Chuyện này ngay lập tức đến tai Hoàng quý phi Tạ Dung. Sáng hôm sau, Triệu Tinh Hà bị triệu đến phía sau điện Trường Minh — nơi nổi tiếng là “chốn lặng gió” trong hậu cung, ai vào được đó… thì không mấy người toàn thân trở ra.
Điện Trường Minh mùi hương nhẹ, rèm sa buông nửa, ánh sáng lờ mờ. Hoàng quý phi ngồi bên bàn đá, tay vuốt nhẹ dây đàn.
Triệu Tinh Hà quỳ bên dưới, không nói một lời.
Một lúc lâu, Hoàng quý phi mới lên tiếng:
— Ngươi tên là gì?
— Thần nữ tên Triệu Tinh Hà.
— Tên hay đấy. Nhưng trong cung này, tên hay thì nhiều, sống được mới khó.
Triệu Tinh Hà cúi đầu, giọng nhẹ như nước:
— Nô tỳ biết thân phận thấp hèn, không dám vọng tưởng điều gì.
— Không vọng tưởng? Thế sao không dùng son?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Câu hỏi bất thình lình. Nếu chối quanh, chắc chắn là xảo trá. Nếu nhận là mình biết son có độc, tức là có ý đồ. Cả hai con đường đều là chết.
Nhưng nàng chỉ khẽ đáp:
— Mùi son quá nồng. Lúc thoa thử, đầu liền choáng váng. Nô tỳ sợ mình làm xấu mặt hoàng gia, nên dâng trả lại.
Hoàng quý phi không đáp ngay. Nhưng phía sau bức bình phong, có một người khẽ bật cười.
Phó Trầm bước ra, trường sam thẫm đen không nhiễm hạt bụi, tay cầm một bản tấu.
— Quả là lanh lợi. Chẳng trách bệ hạ hôm qua còn hỏi ta: “Có phải ngươi nuôi người cho riêng mình?”
Hoàng quý phi nhíu mày: — Vậy là bệ hạ để mắt?
— Cũng chỉ là nhìn thoáng. Nhưng trong hậu cung, chỉ cần một cái nhìn cũng đủ gây ra sóng gió rồi.
Ánh mắt hắn dừng lại nơi Triệu Tinh Hà, sắc lạnh như cắt:
— Cô muốn sống, thì nhớ kỹ: lần sau phải học cách “tầm thường” hơn một chút.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, mắt không phản bác, nhưng cũng không yếu thế.
— Nô tỳ biết rồi.
Phó Trầm nhếch môi:
— Tốt.
Đêm ấy, Triệu Tinh Hà trở lại Khôn Ninh cung. Nơi ở bị lục soát sạch, nhưng không ai tìm được gì. Cũng không ai dám động vào nàng thêm lần nữa.
Chỉ có Hỉ Xuân — cung nữ từng đổ hương lên váy nàng — là bị chuyển sang giặt y phục cho Thái y viện. Nơi ở ẩm thấp, mùi thuốc quanh năm, da tay lở loét, không bao giờ trở về.
Người ta bảo, đó là vì nàng từng đắc tội một người bên Phó đại nhân.
Một tháng sau, trong danh sách thăng phẩm, Triệu Tinh Hà là một trong bốn người được ghi tên chuyển đến cung Vĩnh Thọ — nơi ở tạm của những người “có tiềm năng được chọn”.
Từ một tú nữ vô danh, đến kẻ không ai dám động.
Từ cái nhìn thoáng qua của một đế vương…
Từ một lời lạnh lùng của Phó Trầm…
Triệu Tinh Hà, hay đúng hơn là Lê Tịnh Nhược, đã chạm bước đầu tiên lên ván cờ hậu cung.