Mười tám tuổi, Trần Duệ chính thức lên ngôi.
Buổi lễ đăng cơ diễn ra trong khí trời tháng ba – ấm nhưng vẫn còn sương mỏng. Thiên tử mới khoác long bào, ánh mắt sáng, giọng nói vững vàng, hành lễ với bá quan:
“Tạ mẫu hậu dạy dỗ, tạ Tể tướng dìu dắt.
Từ nay, trẫm sẽ vì lê dân mà giữ vững sơn hà.”
Cả triều đồng loạt quỳ xuống hô vạn tuế. Nhưng trên bậc điện cao nhất, chỗ dành cho Hoàng hậu nhiếp chính — chỉ là một chỗ trống.
—
Ba hôm trước đó.
Triệu Tinh Hà đứng bên bàn thư, khẽ mở chiếc hộp gỗ nhỏ — bên trong là phượng ấn và một lá thư niêm phong.
Bên ngoài thư, chỉ có dòng chữ:
“Gửi lại cho người xứng đáng giữ thiên mệnh.”
Nàng khoác xiêm y mỏng, bước ra khỏi Thanh Tâm cung. Phó Trầm đã chờ sẵn ở cổng hậu. Không ai nói một lời.
Họ không mang theo gì ngoài… một tấm thân từng chịu trăm cay ngàn đắng, và một trái tim, cuối cùng đã thôi lạc lõng.
Sáng hôm sau, chiếu chỉ ban ra khắp triều:
“Hoàng hậu Triệu thị, bệnh nặng không qua khỏi.
Băng hà lúc giờ Sửu ngày mười ba.
Toàn triều để tang ba ngày.”
Kinh thành treo vải trắng. Các cung đều đặt bàn thờ truy niệm. Nhưng… không ai được thấy thi thể. Không ai được vào điện.
Chỉ có Phó Tể tướng — người được phép cùng lo hậu sự — lặng lẽ biến mất cùng ngày, không để lại bất kỳ tờ từ quan nào. Nhưng cũng… không ai truy hỏi.
Vì ai cũng biết: nếu ngài ấy muốn đi, thì không ai giữ lại được.
Còn tỳ nữ thân cận bên cạnh Hoàng hậu – Tiểu Dao, lặng lẽ để lại cung phục, rời hoàng cung trong đêm mưa.
Nhiều năm sau, vùng biên Bắc có một y quán nhỏ, chủ nhân là một nữ y áo tím, dung mạo hiền hòa, không ai rõ tên thật.
Người nghèo được nàng chữa miễn phí. Trẻ con đói được nàng dạy chữ. Nhiều vị quan nghe danh cũng đã từng mời nàng về kinh thành để chữa bệnh, nàng chỉ cười:
“Ta từng sống ở nơi có quá nhiều vàng son. Giờ chỉ cần yên lặng là đủ.”
Nơi xa phía Nam.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một ngôi nhà nhỏ nằm nép bên chân núi, mái ngói rêu phong, dây leo phủ đầy giàn trúc. Bên hiên, có treo một chùm chuông gió, phát ra tiếng leng keng mỗi khi gió xuân ghé qua.
Lê Tịnh Nhược khoác áo vải thô, tay cầm giỏ rau vừa hái, bước qua cầu đá nhỏ dẫn đến bếp. Bếp than vừa đỏ lửa, có mùi cháo gạo mới thoang thoảng lan ra.
Phó Trầm ngồi bên bàn, tay cầm quyển sách thuốc, mắt khẽ ngước lên khi thấy nàng vào. Không lời chào. Chỉ là một ánh mắt dịu dàng, đủ nói ngàn câu:
“Nàng về rồi.”
Mỗi sáng, nàng dậy sớm tưới cây, chàng nấu nước.
Buổi trưa, họ cùng ra chợ đổi vài món đồ.
Chiều xuống, ngồi bên suối rửa rau, chàng đọc thơ nàng viết dang dở.
Thỉnh thoảng, cũng có người đi lạc đến, hỏi đường về thành. Họ sẽ chỉ đường cẩn thận, rồi đóng cửa lại, như thể nơi đây chưa từng tồn tại.
Không ai biết… họ từng là Hoàng hậu và Tể tướng, là người nắm sinh sát của một triều đại.
Chỉ có hai người họ nhớ…
Một đời oán hận.
Một đoạn tình không lời.
Một kiếp người, cuối cùng vẫn còn nhau.
—
Mùa thu năm đó, hoa ngọc lan trước sân nở trắng.
Phó Trầm đứng bên hiên, nhìn bóng nàng nghiêng nghiêng dưới nắng chiều, khẽ hỏi:
— Nàng có hối hận không?
Lê Tịnh Nhược không quay đầu, nhưng giọng rất nhẹ:
— Không. Vì cuối cùng… vẫn được sống một đoạn đời của chính mình và quan trọng là được ở bên cạnh chàng.
Phó Trầm mỉm cười, bước đến, khoác thêm áo choàng cho nàng.
Gió thổi qua. Chuông gió leng keng.
Một cánh hoa rơi xuống tay áo trắng của nàng.
Chẳng cần nói gì. Vì đôi khi… hạnh phúc, chỉ là vậy thôi.
(Hoàn)