Việc Hoàng hậu nhiếp chính sẽ không khỏi bị triều thần bàn ra tán vào, nhưng rồi từng đạo tấu chương được xử lý đâu ra đó, từng vụ việc tồn đọng được giải quyết rành rọt, khiến ngay cả các lão thần cũng phải nín lặng.
Một tháng sau ngày Hoàng đế băng hà, nàng phong Phó Trầm lên làm Tể tướng.
Chức vị vốn được xem là cốt lõi triều đình, nay trao cho người từng là mưu sĩ bên cạnh Tiên hoàng, khiến không ít kẻ trong triều kinh ngạc. Nhưng chỉ trong ba tuần đầu nhậm chức, Phó Trầm đã khiến cả triều đình cúi đầu — bằng một cuộc điều tra ngầm, phanh phui được mạng lưới tham ô ở bộ Hộ kéo dài gần hai năm.
Lệnh truy bắt đưa ra đêm hôm ấy, sáng hôm sau đã có ba quan viên bị áp giải ra khỏi thành.
Phó Trầm và nàng — hai người đứng ở hai đầu triều chính — kẻ phê tấu ở Ngự sử đài, người ngồi sau rèm chấp chính. Tình cảm giữa họ không ồn ào, cũng chẳng ai hay. Nhưng ánh mắt đôi lần trao nhau đã đủ để hiểu:
"Ta ở đây, và luôn đứng phía sau nàng."
Những đêm muộn, khi đèn trong điện Thái Hòa vẫn còn sáng, thường thấy bóng hai người cùng cúi đầu bên bàn lớn. Có hôm mưa rơi rả rích, gió hắt qua khe cửa, nàng khẽ ngẩng đầu, nói:
— Trời lạnh rồi, chàng về đi.
Phó Trầm khựng tay, đặt bút xuống, đáp:
— Nàng về trước đi. Ta chờ xử lý nốt đống này.
Nàng lặng im, nhưng cuối cùng vẫn rót một chén trà nóng đặt gần tay chàng, rồi ngồi cạnh bên chờ chàng xử lý xong tấu chương. Những điều họ trao nhau, luôn là vậy — không lời yêu, không lời hẹn, chỉ là... cùng bước song hành, chẳng ai quay đầu.
Nàng vẫn đều đặn đến thăm Hiền phi – nay đã là Thái hậu, trước là để đỡ phần cô quạnh, sau là cùng nhau dạy dỗ Thái tử.
Trần Duệ — nay đã mười ba tuổi, dáng người cao ráo, ánh mắt trầm tĩnh — ngày càng giống Hoàng thượng năm xưa đến lạ.
Có hôm, Thái tử đứng ở giữa sân luyện kiếm, mồ hôi thấm ướt trán, quay đầu nhìn nàng, gọi:
— Mẫu hậu, hôm nay con luyện thế này đã chuẩn chưa?
Triệu Tinh Hà mỉm cười, lấy khăn tay lau mồ hôi cho con, nhẹ giọng:
— Kiếm pháp chuẩn. Nhưng ánh mắt còn hơi d.a.o động.
— Vậy làm sao để kiên định?
— Nhớ lấy… một khi con đã chọn bảo vệ điều gì, thì kiếm trong tay, dù run, cũng không được lùi bước.
Thái tử gật đầu, cúi người hành lễ:
— Nhi thần nhớ rồi.
Phó Trầm đứng ở phía xa, lặng lẽ nhìn hai người. Trong ánh nắng xiên qua lá, đôi mắt chàng thoáng lên nét dịu dàng chưa từng có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Năm Thái tử mười lăm tuổi, lần đầu người được phép đứng bên cạnh Hoàng hậu để dự thính triều chính. Mỗi bước đi, người đều ngẩng đầu, vững chãi. Triều thần đồng loạt khấu đầu, không ai không khen ngợi:
“Thiên tử có hậu phúc. Có Hoàng hậu sáng suốt, lại thêm Tể tướng uyên thâm.”
Buổi triều tan, trời se lạnh.
Triệu Tinh Hà chưa lui về. Nàng đứng nơi bậc đá dẫn ra ngự đạo, gió nhẹ lùa qua tóc. Phó Trầm bước đến, không nói gì, chỉ đứng bên cạnh.
Một lúc sau, chàng hỏi, giọng trầm như khói sương:
— Nếu một ngày… Thái tử vững vàng rồi.
— Nàng sẽ rời đi sao?
Triệu Tinh Hà không nhìn chàng, chỉ ngẩng đầu nhìn trời.
— Chàng đoán xem?
Phó Trầm khẽ bật cười, rồi quay đầu nhìn nàng thật lâu.
— Ta không cần biết câu trả lời.
— Chỉ cần lúc ấy… nàng gọi tên thật của mình một lần.
— Là đủ.
Gió thổi qua, mang theo mùi trầm đốt nhè nhẹ.
Không có lời yêu nào giữa họ.
Nhưng từng nhịp thở, từng bước chân, đều đã khắc tên nhau vào cuộc đời.
—
Đêm ấy, khi về đến tẩm điện, nàng mở cuốn sổ nhật ký của Thái tử, đọc dòng chữ non nớt vừa viết:
“Hôm nay mẫu hậu nói: bảo vệ điều gì, thì phải kiên định.
Ta nghĩ… mẫu hậu cũng đang làm điều ấy với ai đó, dù không nói ra.
Ta lớn rồi. Sau này sẽ bảo vệ mẫu hậu.”
Nàng mỉm cười, gấp lại quyển sổ.
Ánh nến chập chờn lay động… như gió nhẹ lay cánh hoa — không một tiếng động, nhưng vẫn khiến lòng người rung rinh.