Chúng tôi không dám nấn ná thêm trong tháp Phật, liền mở cửa lớn, để Tống Thiên Minh dẫn đi tìm những người khác ở các phòng thiền.
Toàn bộ kiến trúc ngôi chùa giống như một khu viện ba lớp, tháp Phật nằm trong cùng, lớp bên ngoài là các phòng thiền ở hai bên đông tây, phía nam có một chính điện rộng lớn, ra khỏi chính điện mới có thể rời đi bằng cổng chính.
Bây giờ, Hoa Ngữ Linh đã xác định được những thứ ma quái kia chính là Nhu Thảo, có Thánh nữ Miêu Cương ở đây, chúng tôi cũng không cần giả vờ nữa, giải quyết nhanh gọn.
Mỗi người một chân đá mở cửa một phòng thiền, lớn tiếng gọi tên tìm các đồng đội.
Chúng tôi gây náo động quá lớn, chẳng mấy chốc, hai hàng phòng thiền đều mở toang cửa.
Mỗi phòng đều có hơn mười người bước ra, người dẫn đầu lại là... Tống Thiên Minh với vẻ mặt bối rối.
“Phi Phi, em đến đây làm gì?”
Tôi im lặng.
Giơ tay đếm: “Một, hai, ba… tám Tống Thiên Minh?”
Lục Linh Châu: “Chưa hết, còn cái bên cạnh chúng ta nữa, là chín rồi. Ủa mà cũng không đúng, lúc ở tháp Phật cậu còn xử lý một tên nữa mà, mười tên.”
Tống Thiên Minh hoàn toàn sụp đổ, dùng tay vò đầu.
“Tại sao lại có nhiều tôi thế này, trời ơi rốt cuộc mấy người là cái giống gì vậy!”
Mỗi Tống Thiên Minh đều bắt đầu phát điên.
“Tại sao lại có nhiều tôi thế này, trời ơi mấy người rốt cuộc là cái gì, Phi Phi, nhìn anh này, anh ở đây này, bọn họ đều là giả!”
Lời nói giống hệt nhau, động tác cơ thể cũng y hệt nhau.
Tôi hoa cả mắt.
Cả bốn chúng tôi bản năng lùi lại một bước, tránh xa cả Tống Thiên Minh bên cạnh, nhiều Tống Thiên Minh thế này, ai mà biết đâu là thật đâu là giả chứ.
Tống Thiên Minh sắp khóc đến nơi.
“Phi Phi, em—em gái, em làm gì vậy, ngay cả em cũng không tin anh sao…”
Tống Phi Phi sốt ruột gãi đầu.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
“Xin lỗi, nhưng thực sự em không biết chọn ai luôn…”
Nói xong, cô ấy liền lao tới, mạnh tay bẻ tay của một Tống Thiên Minh.
Tống Thiên Minh bị cô ấy bẻ đau đến kêu la thảm thiết, Lục Linh Châu còn niệm lôi chú, giáng thẳng vào đầu hắn, Tống Thiên Minh trúng luồng sét, cả người gần như đần ra.
Lục Linh Châu cau mày thở ra một hơi.
“Người này là thật này."
“Lúc nãy tôi đánh nhau với Nhu Thảo trên lầu, vì nó là bản thể thực vật, sức chiến đấu rất mạnh, lại không biết đau, có thể bẻ cong cơ thể từ đủ mọi góc độ bất ngờ, chỉ dựa vào võ lực thì khó mà xử lý.
“Tống Thiên Minh này yếu xìu, chắc chắn là hàng thật.”
Tống Thiên Minh: “Cảm ơn cô nhiều lắm!”
Một Tống Thiên Minh thì dễ nhận, nhưng dưới kia còn đến hàng trăm người, làm sao tìm chính xác được những người trong đoàn, rồi cứu họ trở về?
Lúc này cũng chẳng kịp nghĩ nhiều, tôi giơ tay hô lớn: “Ai không muốn c.h.ế.t thì mau theo tụi tôi!”
Bốn người chúng tôi dẫn đầu lao ra ngoài. Trong số hàng trăm người đó, có người vẫn ngơ ngác đứng yên tại chỗ, có người bắt đầu chạy theo chúng tôi, lại có người chạy được nửa chừng thì quay đầu thấy mấy người kia còn đứng yên, lại do dự mà dừng lại, từ từ quay lại. Cả hiện trường hỗn loạn vô cùng.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
“Không biết nữa, mấy người này là ai? Thiên Minh nói họ tới cứu chúng ta? Nhưng ở đây có gì đâu mà cần cứu?”
“Não mày bị ngắn hả, mười mấy cái Tống Thiên Minh đứng đó mà còn bảo không có gì? Mày nhìn bên kia coi, mẹ nó, cũng có mười mấy cái mày nữa đó, không phải quỷ thì là gì? Mày mọc não ở đâu vậy?”
Bản dịch được đăng trên kênh Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD.
“Mau, cái thằng Triệu Thiên kia là thật đấy, Triệu Thiên, mau qua đây!”
Rồi quay sang chúng tôi giải thích: “Triệu Thiên đầu óc bã đậu lắm, nói kiểu như vậy chỉ có nó mới phun ra được thôi.”
Tên mặt trắng bảnh bao tên Triệu Thiên lập tức lao qua, mặt mày hớn hở ôm lấy cánh tay Tống Thiên Minh. “Anh em, chỉ có mày hiểu tao!”
Nói xong còn nháy mắt một cách lả lơi với chúng tôi, ra vẻ phong lưu phóng khoáng.
“Mấy chị gái, xưng hô thế nào cho tiện?”
Tống Phi Phi: “Chị mày cái đầu mày! Mau chạy đi!”
Chúng tôi một hàng người lao thẳng ra ngoài.
Chạy chưa được mấy bước, từ trong đám đông bỗng vang lên một tiếng hét thất thanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tôi ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy gương mặt của một cô gái trẻ bắt đầu tan chảy, ngũ quan biến mất, chất dịch màu đen nhỏ tong tong xuống đất, biến thành một thứ sinh vật nhão nhoét như bùn.
Nó lao về phía người bên cạnh, trên người tràn ra dịch nhầy màu đen, quấn chặt lấy khuôn mặt đối phương.
Người bị quấn, mắt trắng dã, phát ra tiếng hét thảm thiết đến rợn người.
Cứ như một tín hiệu kích hoạt, trong đám đông có hàng chục người bắt đầu biến hình cùng lúc, đều giống cô gái vừa rồi, lao vào tấn công những người xung quanh.
Tôi lập tức dừng bước.
Không ổn rồi, đợi chạy tới cổng chính, chắc ở đây người ch//ết cũng gần hết rồi.
Bốn người chúng tôi, bỏ ra bao công sức, cuối cùng chỉ cứu được Tống Thiên Minh và Triệu Thiên, còn hơn hai mươi mạng thanh niên phải ch//ôn xác tại đây, dù xét về tình hay lý, tôi cũng không thể chấp nhận nổi.
Mấy người còn lại hiển nhiên cũng nhận ra điều đó. Hoa Hoa nhìn cảnh tượng tàn sát ngay trước mắt, trong mắt lóe lên sự do dự, rất nhanh sau đó, do dự hóa thành kiên định.
Cô nghiến răng thật mạnh, rút từ hông ra một con d.a.o găm, c//ắt mạnh một đường lên bàn tay.
M//áu tươi phun ra, Hoa Hoa lấy ba ngón tay quệt máu, bôi lên trán mình, sau đó đập mạnh vào ngực, bắt đầu múa pháp.
“Cổ sinh tứ giác, mê hồn thành sự, khung long xả nghiệp, quyến thuộc bách thiên.
“Nguyện lấy huyết ta, triệu hồi linh hồn người, lấy thân thể ta, cầu người giáng lâm.”
Hoa Hoa nhịp nhàng vỗ n.g.ự.c từng nhịp, chân trái chân phải bước luân phiên, cả cơ thể như hòa làm một với nhịp điệu của thiên nhiên. Mái tóc đen bay tung phía sau, nét mặt đầy vẻ thành kính thiêng liêng, cứ như nữ thần hạ phàm.
Tống Thiên Minh và Triệu Thiên nhìn đến choáng váng.
Triệu Thiên tròn xoe mắt như cái chuông đồng, lẩm bẩm: “Tiên nữ thật à…”
“Ực—”
Lục Linh Châu cũng nuốt nước bọt cái ực, mắt đầy ngưỡng mộ.
“Kiều Mặc Vũ, cậu nói xem, sao chiêu thức của cậu ấy ngầu thế, lần sau bọn mình vung bùa có thể múa múa theo không?”
Tôi nhìn cô ấy đầy ghét bỏ.
“Múa cái gì, bà cố nội uốn mình múa dân gian ấy à.”
Hoa Vũ Linh dốc toàn bộ tinh thần múa vu vũ, mặt đất dưới chân cô cũng rung chuyển theo từng nhịp bước. Một bước, hai bước—đột nhiên, một con quái bùn nổ tung toàn thân.
Ba bước, bốn bước—trong sân như pháo hoa b.ắ.n tung, ngày càng nhiều người nổ tung cơ thể, chất nhầy đen sì phun tóe ra khắp nơi.
Sắc mặt Hoa Hoa trắng bệch, bước chân xoay nhanh, eo lưng vặn mạnh, tà váy trắng xoay thành một đóa liên hoa tuyết trắng tinh khôi.
“Bùm bùm bùm!”
Hơn trăm con quái bùn nổ tung, trên mặt đất chỉ còn lại một đống cành khô hỗn loạn.
Mặt Hoa Hoa tái nhợt như tờ giấy vàng mã, phun ra một ngụm m//áu lớn, loạng choạng ngã ngửa ra sau. Tôi vội vàng vươn tay đỡ, nhưng Tống Thiên Minh đã nhanh hơn một bước, ôm lấy cô ấy vào lòng.
Triệu Thiên sốt ruột: “Ê, anh em, đừng có tranh với tao chứ, để tao đỡ cho! Về tao tặng mày luôn con xe thể thao bản giới hạn của tao đó, mày thèm lâu lắm rồi còn gì!”
Tống Thiên Minh liếc hắn một cái, ánh mắt lạnh lẽo đầy sát khí, Triệu Thiên lập tức câm nín, rụt cổ lùi sang bên.
“Hung dữ vậy làm gì chứ?”
“Vì hắn không phải anh tôi.”
Tống Phi Phi chỉ tay về phía đám đông.
“Anh tôi ở kia kìa.”
Trong đám đông, còn một người trông y hệt Tống Thiên Minh, mặt đầy kinh hoảng, đứng im một chỗ, dáo dác nhìn quanh, phát hiện phần lớn người trong sân đều ch//ết hết, chỉ còn hơn hai mươi người sống sót.
Đầu óc hắn rối tung như canh hẹ, sợ đến bật khóc.
“Phi Phi, cứu tao với!”
Tống Phi Phi chạy tới chỗ anh ta.
“La cái gì mà la? Ai bảo anh chạy lung tung hả?”
Tống Thiên Minh: “Đừng nói nữa, mau đưa tao về nhà, tao nhớ mẹ lắm rồi…”
Lục Linh Châu vẫn chưa hiểu gì: “Vậy người kia là Tống Thiên Minh thật, thế thì cái ông Tống Thiên Minh này là ai?”
Mi mắt Hoa Ngữ Linh run rẩy, cố gắng mở mắt ra.
“Đám Nhu Thảo này, sở dĩ không có khí tức của cổ trùng, là vì có người dùng thể chất bẩm sinh chuyên dưỡng cổ để giúp chúng che giấu.”
Nói rồi cô nắm chặt cổ tay Tống Thiên Minh, run giọng nói: “Kỷ Khang.”
Tống Thiên Minh, à không, là Kỷ Khang, vẻ mặt vô cảm, nhưng đồng tử đột nhiên co rút.
Hắn từ từ buông tay Hoa Ngữ Linh, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ quay đầu bỏ đi nhanh hơn.
“Kỷ Khang, anh đi đâu vậy?!”
Hoa Ngữ Linh muốn đuổi theo, nhưng cô ấy đã kiệt sức, đứng cũng không vững. Tôi phải đỡ lấy cô, trơ mắt nhìn bóng lưng Kỷ Khang quay về phía tháp Phật, dần dần biến mất sau cổng sân.