Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị

Chương 147: Hắc Ngộ Không Lậu 9



Đây là lần thứ hai anh ta từ chối giao tiếp với chúng tôi.

Giống như lần trước, thái độ của anh ta cực kỳ lạnh nhạt, lần này cũng chỉ vì mượn gương mặt của Tống Thiên Minh nên mới chịu xuất hiện.

Tôi thực sự không hiểu, rốt cuộc anh ta đã trải qua chuyện gì.

Tại sao lại giúp đám Nhu Thảo che giấu khí tức, bày ra cục diện này?

Là để dụ chúng tôi đến, bẫy chúng tôi sao? Vậy là anh ta đã bị người của Xi Vưu đồng hóa rồi, muốn hại bọn tôi?

Nhưng suốt cả đoạn đường này, anh ta cũng không hề ra tay với chúng tôi.

Rốt cuộc anh ta đang muốn làm gì?

Hoa Ngữ Linh tức đến mức thổ huyết thêm một ngụm nữa, rồi ngất xỉu.

Tôi bảo Lục Linh Châu cõng cô ấy, còn mình thì định quay lại, truy hỏi Kỷ Khang cho ra lẽ.

Không ngờ mới đi được vài bước, những con quái bùn vừa nổ tung, bùn đen dưới đất lại bắt đầu chuyển động, dần tụ lại thành hình người.

Lục Linh Châu hoảng hốt:

“Chúng ta mau rút thôi!

“Cả Hoa Hoa cũng ngất rồi, không có cô ấy, tụi mình làm sao đối phó đám này được?”

Thấy tôi còn do dự, Tống Phi Phi cũng vội vàng thuyết phục:

“Kiều Mặc Vũ, chỗ này vẫn còn hơn hai mươi mạng người đấy!”

Ánh mắt tôi chợt lóe lên, bước chân khựng lại.

Truy tìm chân tướng dĩ nhiên là quan trọng, nhưng so với tình huống trước mắt, mạng người vẫn là trên hết.

“Đi thôi.”

Chúng tôi rời khỏi ngôi chùa, men theo bậc đá ban đầu leo lên núi. Mọi người ai nấy đều tơi tả, đành nghỉ ngơi tại chỗ.

Chẳng bao lâu, trời dần sáng rõ.

Tống Thiên Minh bất ngờ đứng bật dậy, chỉ tay ra sau lưng tôi.

“Mọi người mau nhìn!”

Tôi ngoảnh lại—

Nào còn thấy hố sâu, chùa chiền hay tháp Phật gì nữa.

Trước mắt chỉ còn một tấm bia đá đổ nát, trên mặt khắc ba chữ lớn: "Tu Di Điện".

Một góc bia bị gãy, toát ra khí tức cổ xưa tang thương, như thể đã nằm ở đây từ rất, rất lâu rồi.

Trong đám đông, có người đột nhiên tỉnh ngộ:

“Tu Di Điện, tôi nghe nói rồi!”

Người lên tiếng là Tống Thiên Minh. Thấy mọi người đều nhìn mình, anh ta tự tin hất tóc một cái, nói bản thân là “cuồng săn bí mật”, trước khi đến đây đã tra kỹ tài liệu về núi Phượng Hoàng.

Trước đây núi Phượng Hoàng vốn không có Tiểu Tây Thiên, chỉ có một nơi gọi là Tu Di Điện. Tên này lấy từ điển tích trong kinh Phật—“giới tử nạp Tu Di”.

Giới là rau củ, tử là hạt nhỏ như hạt gạo, còn Tu Di là một trong ba ngọn thần sơn huyền thoại trong Phật giáo. Câu đó có nghĩa là: trong không gian nhỏ bé, vẫn có thể chứa đựng một thế giới khổng lồ.

“Tấm bia này có chút giống như điểm kết nối không gian song song ấy."

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

“Ngày trước nhiều người dân địa phương vào núi chặt củi bị lạc, đều nói mình từng đi vào một ngôi chùa, bị nhốt trong đó mấy ngày mới thoát ra được."

“Nói mãi thành quen, người dân cho là thần linh báo mộng, thế là dựng chùa ở đây, về sau mới có Tiểu Tây Thiên.”

Tống Thiên Minh vẫn còn hoảng, vỗ n.g.ự.c thở phào.

“Còn nói gì thánh địa Phật môn, ai ngờ bên trong toàn là yêu quái, may mà tụi mình mạng lớn, thoát được ra rồi.”

Tôi chăm chú nhìn tấm bia đá, trầm ngâm suy nghĩ.

Nơi này quả là thần bí khó lường… Nhưng tôi không hiểu Kỷ Khang tìm ra nó kiểu gì.

Anh ta giam giữ chúng tôi trong đó, mà lại chẳng làm gì cả.

Mục đích thực sự của anh ta là gì?

Ra khỏi rừng rậm, bầu trời xanh thẳm lại hiện ra trước mắt, không còn gì che khuất, bao la bất tận, xanh như ngọc rửa.

Lục Linh Châu an ủi tôi:

“Đừng nghĩ nhiều nữa, cậu xem, dù thế nào, trời rồi cũng sẽ sáng thôi.”

“Nhưng mà tôi lại chẳng thấy nổi vẻ đẹp của bầu trời, cậu biết vì sao không?”

“Sao vậy?”

Lục Linh Châu nghiến răng ken két.

“Vì tôi phải cõng Hoa Hoa cả đoạn đường dài, cậu ấy đè cả người lên lưng tôi, tôi ngẩng đầu còn không nổi—cậu nói xem vì sao hả?

“Bạn thân của cậu đấy, sao không tự cậu cõng đi?

“Hừ, đau cả tai rồi nè.”

Tôi thò ngón tay vào tai ngoáy ngoáy, rồi đột nhiên chỉ về phía trước.

“Nhìn kìa, có xe đến đón tụi mình kìa!”

Nói xong, tôi phóng vèo đi.

Triệu Thiên ngượng ngùng bước đến cạnh Lục Linh Châu, vừa xoa tay vừa ấp úng hỏi:

“À, ờm…

“Linh Châu à, cô có mệt không? Để tôi cõng thay nhé?”

Lục Linh Châu giận dữ nhìn hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Ý anh là gì? Coi thường tôi hả? Tôi thân là truyền nhân cổ võ, đại đệ tử phái Mao Sơn, chút đường này đã thấm vào đâu? Biến ra chỗ khác đi!”

Nói rồi cô hất mạnh Hoa Ngữ Linh trên lưng một cái, kiêu hãnh ngẩng đầu lên.

“Phi Phi, mình đi thôi!”

Hai người vừa đi xa, Triệu Thiên tức tối đ.ấ.m mạnh một cú vào thân cây.

“Đúng là tức c.h.ế.t mà! Một cơ hội cũng không cho người ta…”

“Ê, chờ tụi tôi với!”

Ngoại truyện:

Bên trong tháp Phật, Kỷ Khang quỳ trước một pho tượng Phật, hai đầu gối chạm đất, vẻ mặt trống rỗng, vô hồn.

Một người đàn ông khoác áo choàng đen đứng bên cạnh Kỷ Khang, một tay ấn lên đỉnh đầu anh ta.

“Vì sao không ra tay?”

Ánh mắt Kỷ Khang trống rỗng, vẻ mặt mơ hồ.

“Tôi cũng không biết... Tôi không thể ra tay được.”

Ngón tay của người đàn ông đ//âm sâu vào da đầu anh ta, khiến khuôn mặt Kỷ Khang méo mó vì đau đớn, toàn thân run rẩy dữ dội. Thế nhưng anh ta vẫn nghiến chặt răng, không phát ra một tiếng rên.

Một lúc lâu sau, người đàn ông mới rút tay về.

Kỷ Khang ngã khuỵu xuống đất, áo quần ướt đẫm mồ hôi lạnh, cả người như vừa được vớt lên từ vũng nước.

Người đàn ông lạnh lùng hừ một tiếng:

“Vất vả lắm mới tìm ra được Tu Di Điện, bày bố cục diện hoàn mỹ như thế, một mẻ tóm gọn bọn chúng…

“Vậy mà lại bị mày phá hỏng hết.”

Trong bóng tối, bỗng vang lên một tràng cười khàn khàn, “Khà khà khà…”

Sắc mặt người đàn ông lập tức thay đổi, cung kính lui sang một bên.

“U Minh Đại nhân.”

“Không vội. Hắn giữ tay vài lần, lần sau ra tay mới càng dễ chiếm được lòng tin của đối phương.”

Người đàn ông cũng bật cười theo.

“Phải phải phải, tôi đi bảo người chuẩn bị ngay.”

Nói rồi, người đàn ông rút điện thoại ra, bấm một số.

“A lô? Ra đây gặp bạn cũ một chút đi…

Hoa Ngữ Linh tỉnh lại sau hôn mê, thấy tôi đang ngồi bên mép giường, hai tay ôm đầu, răng nghiến chặt, nước mắt đầm đìa.

Hoa Ngữ Linh ho khẽ mấy tiếng, cảm động nắm lấy tay tôi.

“Kiều Mặc Vũ, tôi không sao… cậu đừng lo quá.”

Tôi nghiến răng ken két.

“Gi//ết người… gi//ết người rồi…

“Thị trường chứng khoán c.h.ế.t tiệt này gi//ết người rồi! Cả ngàn mã cổ phiếu sàn cứng! Trời không có mắt! Pháp luật ở đâu hả!”

Nói rồi tay run rẩy gọi đến tổng đài chăm sóc khách hàng.

“A lô! Con tôi nạp mười mấy vạn đi đầu tư chứng khoán, nó chưa đủ tuổi, còn là học sinh tiểu học! Có thể hoàn tiền được không?

“A lô? A lô? Ê, sao lại tự ý cúp máy?!”

Tôi đổi sang số khác, tiếp tục gọi: “A lô! 110 phải không? Tôi bị lừa đảo rồi!”

Sau trăm phương ngàn kế đều vô vọng, tôi tức đến phát điên, xông thẳng lên bóp cổ Lục Linh Châu.

“Đồ trời đánh! Trả tiền m//áu mồ hôi nước mắt cho tôi!!”

Lục Linh Châu vùng vẫy dữ dội, hết sức đập tay tôi:

“Bình tĩnh! Nghe em nói nè!

“Tôi vừa nhận được một đơn hàng lớn! Một vụ này thôi là đủ trả lại cho cậu toàn bộ số tiền đó, thật mà! Cậu tin tôi đi!”

“Đại lừa đảo! Tôi không thèm tin cậu nữa?!”

Tôi mắt đỏ ngầu, tiếp tục siết chặt, Lục Linh Châu hét lớn một tiếng: “Cấp cấp như lệnh!” rồi vươn tay dán một tờ phù lên trán tôi.

...Hửm? Sao lại là phù đỏ?

Tôi nhìn kỹ—thì ra là... một tờ tiền giấy mệnh giá 100 tệ!

Tức thì buông tay, hí hửng nhét tờ tiền vào túi.

Lục Linh Châu thở phào, tranh thủ chạy xa mấy bước.

“Thật đó! Chỉ cần cậu đi theo tôi tới chỗ này, không chỉ khách hàng sẽ đưa tụi mình một cục tiền, mà tiền sinh hoạt cả năm tới của cậu, tôi bao hết! Thế nào?”

“Hừ.”

“Hai năm!”

“Hừ.”

“Lại hừ nữa là tôi cho cậu ra đảo đó!”

“Hí hí, Chị em tốt với nhau sao lại nói lời tuyệt tình vậy chứ!”

Tôi khoác tay Lục Linh Châu, rướn đầu nhìn vào điện thoại của cô ấy.

“Đi đâu vậy?”

Lục Linh Châu cười: “Muốn biết chuyện sau thế nào, xin mời đón đọc hồi sau.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com