Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị

Chương 80: Lâu Đài Ma Quái 1



"Đạo thuật Trung Quốc có tác dụng với ma quỷ nước ngoài không?"

"Tôi cũng không biết, tôi sắp đến một lâu đài mộ địa, khi về sẽ nói cho mọi người biết."

Bình luận của tôi nhanh chóng được đẩy lên top bình luận nổi bật, ai cũng nói tôi c.h.é.m gió, nhưng họ không biết rằng, tôi là truyền nhân duy nhất của Địa sư.

Mà thứ trong tòa lâu đài cổ ở Anh đó, còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.

***

Gần đây trên diễn đàn có một bài đăng rất hot: "Đạo thuật Trung Quốc có tác dụng với ma quỷ nước ngoài không, phù chú có thể đối phó với ma cà rồng không?"

Tôi nghiêm túc trả lời: "Chắc là có thể, tôi sắp đến một lâu đài mộ địa, khi về sẽ nói cho mọi người biết."

Không lâu sau, bình luận của tôi bị đẩy lên hot, hầu hết mọi người đều mắng tôi nói khoác.

"Lại vừa là mộ địa, vừa là lâu đài, rốt cuộc là cái gì thế? Không biết gì thì đừng bịa chuyện nữa."

"Đúng đó, tôi nói cho các người biết, pháp khí Trung Quốc ở nước ngoài căn bản là vô dụng. Sư huynh tôi cầm kiếm đào ch//ém ma cà rồng, bị đối phương hạ gục trong một chiêu."

"Đúng, tôi có thể chứng minh cho người trên, tôi chính là vị sư huynh đó."

"Hahaha, cười c.h.ế.t mất, IP của cậu ở Anh, cậu còn đáng tin hơn kẻ bốc phét kia nhiều."

Tiếng loa thông báo lên máy bay vang lên, tôi bất đắc dĩ đặt điện thoại xuống.

Họ không biết, tôi thật sự không hề nói dối.

Tôi tên là Kiều Mặc Vũ, là sinh viên năm ba của Đại học Nam Giang, đồng thời cũng là truyền nhân duy nhất của Địa sư đời này.

Địa sư, ban đầu là cách gọi chung cho thầy phong thủy cổ đại, sau này đặc biệt chỉ những bậc thầy phong thủy có khả năng quan sát tinh tượng.

Tục ngữ có câu: "Nhất đẳng địa sư quan tinh đấu, nhị đẳng phong sư tầm thủy khẩu, tam đẳng tiên sinh mãn địa tẩu." Hiện nay, những người hành nghề phong thủy trên thế gian hầu hết đều là thầy phong thủy bình thường. Còn những người tinh thông thuật quan tinh vọng khí, thời cổ đại đều làm quan ở Khâm Thiên Giám, phục vụ hoàng thất.

Tổ tiên nhà họ Kiều của tôi chính là Giám Chính của Khâm Thiên Giám, cũng là Chưởng môn thế gia của Phong Môn.

Lần này, tôi nhận lời mời của đạo diễn Trần, đến Anh quốc điều tra một ngôi mộ U Linh.

Gia đình đạo diễn Trần có một trang viên rất lớn, người làm vườn ở đó là một kẻ nghiện rượu, mỗi tháng đều nói mình nhìn thấy một tòa lâu đài ma quái.

Ban đầu đạo diễn Trần không để ý đến lời ông ta nói, cho đến một lần, chính ông ta cũng lờ mờ trông thấy một tòa lâu đài ẩn hiện trong màn sương, giống hệt như ảo ảnh.

Tôi giải thích cho ông ta rằng, cái gọi là "U Linh Mộ" hay còn gọi là "Ẩn Trủng", bình thường không thể phát hiện ra, chỉ đến ngày rằm hàng tháng, khi âm khí nặng nhất, mới có thể lộ ra chút dấu vết.

"Trủng", nguyên nghĩa là ngôi mộ lớn, thường chỉ mộ phần của vương công quý tộc mới được gọi là "Trủng". Mà để giấu một ngôi mộ, phải trả một cái giá rất lớn, người bình thường sẽ không làm vậy, nên loại mộ này mới được gọi là "Ẩn Trủng".

"Ẩn trủng" sử dụng kỳ môn độn giáp để che giấu, nhưng không phải là không có sơ hở.

Mộ phần vốn thuộc âm, nếu dùng huyết thuần âm bôi lên cửa mộ, âm khí bùng phát, mắt thường có thể trông thấy ngôi mộ này.

Nghe tôi giải thích xong, mắt đạo diễn Trần sáng lên.

"Vậy tức là, chủ nhân của ngôi mộ ma trong trang viên của tôi chắc chắn không phải người tầm thường! Bên trong đó có thứ gì...Hừm..."

"Kiều đại sư, cứ theo như đã bàn, ngoài số tiền tôi hứa với cô, cô có thể chọn lấy một món trong lâu đài."

Còn chưa kịp lên tiếng, Tống Phi Phi đứng bên cạnh đã trợn mắt cười nhạt: "Bố thí cho ăn xin chắc? Chúng tôi thiếu gì chút đồ của ông chứ? Linh Châu, chúng ta đi thôi!"

Lục Linh Châu cũng thở dài, nhìn tôi đầy thất vọng.

"Haiz, Kiều Mặc Vũ, không ngờ đó, tôi xem cậu là bạn, còn cậu lại xem tôi như túi máu. Tình bạn này, hóa ra tôi đã đặt nhầm chỗ rồi."

Lục Linh Châu là đạo sĩ Mao Sơn, văn võ song toàn, đặc biệt hơn nữa là bát tự thuần âm, thân thể cứng cỏi, mệnh cách cường vượng, m.á.u của cô ấy chính là thứ thích hợp nhất để mở ngôi mộ ma này.

Tống Phi Phi là đệ tử của cô ấy, một thiên kim tiểu thư chẳng có gì đặc biệt, nhưng lại đam mê mạo hiểm, đi đâu cũng theo sát Lục Linh Châu.

Tôi khó chịu kéo tay Lục Linh Châu lại.

"Đạo diễn Trần là bạn tôi, chúng ta cũng đến tận đây rồi, cậu để ý mấy thứ đó làm gì?"

"Hừ, đồ đạc không quan trọng, quan trọng là cậu đã lừa tôi, tránh ra!"

Lục Linh Châu mạnh tay đẩy tôi, tôi lùi lại ba bước, ôm ngực, mặt đầy kinh ngạc.

"Chúng ta là bạn bao nhiêu năm rồi, cậu đánh tôi chỉ vì chút đồ này, tôi liều mạng với cậu!"

"Đến đây, tôi sớm đã thấy gai mắt cậu rồi!"

Lục Linh Châu lao tới đ.ấ.m mạnh vào tôi, hai chúng tôi xông vào nhau vật lộn, Tống Phi Phi đứng bên cạnh vung tay khuyên ngăn.

"Dừng tay, đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa mà!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Ôi trời, sao lại thành ra thế này!"

Đạo diễn Trần đứng bên hoảng loạn, mồ hôi chảy đầy trán.

Giang Hạo Ngôn hờ hững nói: "Ngày xưa có chuyện hai quả đào g.i.ế.c ba tướng, giờ ông chỉ đưa ra một món đồ mà muốn hai đại sư vì mình mà dốc sức. Chậc, không phải tôi nói chứ, đạo diễn Trần, ông thật sự quá là không biết làm người rồi."

Đạo diễn Trần bừng tỉnh, vỗ trán.

"Là tôi sai, hai vị đại sư, đừng đánh nữa, trong lâu đài mỗi người có thể chọn một món."

Tôi nắm chặt Lôi Kích Mộc Bài, phớt lờ mọi thứ xung quanh.

"Hừ, Lục Linh Châu, đừng tưởng mình học qua Hình Ý Quyền của Võ Đang là có thể lấn lướt tôi. Cậu nghĩ xem, nếu tôi mà dùng cái này đánh lôi chưởng vào đầu cậu, cậu đối phó thế nào?"

"Buồn cười thật, tôi trời sinh thiếu một dây thần kinh, sợ gì chứ, đến đây!"

"Khà! Ngũ Lôi Hào Lệnh—"

Một tia sét lóe lên, đánh trúng đầu Lục Linh Châu, cô ấy cứng đờ, trừng mắt.

"Đậu má, Kiều Mặc Vũ, cậu thật sự động tay à? Tôi đánh c.h.ế.t cậu!"

Tôi quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa nhỏ giọng cầu xin.

"Không diễn chân thật một chút thì làm sao ông ta mắc lừa được chứ."

Không sai, đây là kế hoạch mà tôi và Lục Linh Châu đã bàn bạc từ trước. Cả hai chúng tôi đều là cao nhân ẩn thế, đi cò kè mặc cả với đạo diễn Trần thì trông quá khó coi. Vì vậy, chúng tôi cùng nhau nghĩ ra kế sách này, gián tiếp bắt ông ta tăng giá.

Đạo diễn Trần quả nhiên mắc bẫy, đứng phía sau vung tay hét lớn.

"Bốn món, các người mỗi người một món! Hai vị đại sư đừng đánh nữa!"

Tống Phi Phi đứng bên dậm chân, nhập vai rất sâu.

"Linh Châu, tôi xin các cô, đừng đánh nữa mà."

Lục Linh Châu tung một cước, đá tôi ngã lăn ra đất. Đạo diễn Trần cuống lên, nghiến răng.

"Sáu món! Trong lâu đài các cậu có thể lấy sáu món, thực sự không thể nhiều hơn nữa! Hai vị đại sư, nể mặt tôi một chút, đừng đánh nữa!"

Tôi và Lục Linh Châu liếc nhìn nhau, cô ấy vươn tay kéo tôi đứng dậy.

"Haiz, chiêu ‘chó gặm đất’ này làm tôi nhớ lại lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mười hai năm trước, lúc đó cậu cũng bị tôi đẩy ngã xuống đất, tư thế trông cũng đẹp y hệt thế này."

"Lần này tôi đành xả thân bồi quân tử vậy, ai bảo tôi lại có một người bạn như cậu chứ."

Đạo diễn Trần mừng rỡ.

"Lục đại sư, thế mới đúng chứ! Mời hai vị vào trong, thưởng thức trà kem chiều nổi tiếng ở đây nào."

Gia tộc nhà họ Trần đã di cư sang Anh từ rất sớm, gia cảnh hiển hách, trang viên của họ rộng đến hàng trăm mẫu đất, chỉ riêng người hầu đã có đến mấy chục người. Đạo diễn Trần nhiệt tình mời chúng tôi vào phòng khách, chiếc bàn ăn kiểu Tây dài đến mức gần như không nhìn thấy điểm cuối.

Trên bàn bày đầy hoa tươi và đồ gốm sứ đẹp mắt, một vài chỗ đặt trà đen và bánh ngọt, bên cạnh còn chất đầy tỏi.

Lục Linh Châu bóc một tép tỏi bỏ vào miệng, nhăn mặt ghét bỏ.

"Cái quái gì đây? Tỏi ăn kèm với trà đen, thế mà lại gọi là trà kem sao? Mùi vị này đúng là quá dị hợm."

Đạo diễn Trần ho khan.

"Khụ khụ, cái đó... Lục đại sư, bánh nướng ăn kèm kem bên cạnh mới là trà chiều. Còn tỏi này là để hai vị trừ tà đó."

"Tôi cũng không chắc đạo thuật và pháp khí trong nước có hiệu nghiệm ở đây không. Ở nước ngoài, bạc và tỏi mới là đồ trừ tà, nên tôi chuẩn bị sẵn cho các vị, phòng hờ thôi mà, haha."

Tôi nhấp một ngụm trà đen, dáng vẻ điềm tĩnh như một cao nhân, không giống như Lục Linh Châu, quê mùa chẳng khác gì một kẻ mới lên tỉnh.

"Không sao cả. Trong Đạo Đức Kinh có câu: ‘Vạn vật phụ âm nhi bão dương, xung khí dĩ vi hòa.’ Câu này thực ra giải thích mối quan hệ giữa hai thuộc tính âm và dương.

Những yếu tố có thuộc tính đối lập khi gặp nhau sẽ sinh ra ‘xung khí’, triệt tiêu lẫn nhau và trở về trạng thái tự nhiên.

Dù là Đông hay Tây, tất cả tà linh và quỷ quái đều là vật cực âm. Ánh sáng và bóng tối của phương Tây cũng giống như âm dương của phương Đông, dương khắc âm, ánh sáng xua tan bóng tối, đạo lý đều tương thông cả."

Đạo diễn Trần giơ ngón tay cái.

"Kiều đại sư, cô hiểu biết thật sâu rộng!"

Tôi liếc nhìn Lục Linh Châu.

"Cũng không có gì, chỉ là một sinh viên đại học bình thường thôi."

Tôi khác với Lục Linh Châu, cô ấy từ nhỏ đã tu luyện trên núi, miễn cưỡng hoàn thành chương trình cấp ba xong thì theo sư phụ lang bạt giang hồ.

Quả nhiên, Lục Linh Châu cắn mạnh một miếng bánh ngọt, nghiến răng trừng mắt nhìn tôi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com