Chiêu này đúng là chưa từng thất bại, trong lòng tôi âm thầm khoái chí.
Sau bữa tối, trời đã tối hẳn. Tôi lấy la bàn từ trong túi ra, đi quanh trang viên tìm vị trí của ngôi mộ ma.
Trong kỳ môn độn giáp, Đỗ môn là cửa ẩn giấu, dùng để che giấu hình dạng, đóng kín hoàn toàn với bên ngoài.
Đỗ môn nằm ở cung Tốn hướng Đông Nam: "Tốn sinh Ly, vượng vào mùa xuân, suy vào mùa hè." Tôi cúi đầu, vừa theo la bàn vừa lẩm nhẩm khẩu quyết, chẳng mấy chốc đã tìm ra vị trí cửa mộ.
"Chính là chỗ này."
Đạo diễn Trần nhìn cây bạch dương bình thường trước mặt, sửng sốt.
"Ý cô là gì? Cửa vào lâu đài nằm dưới gốc cây này sao?"
"Không có gì lạ cả. Đỗ môn vốn thuộc hành Mộc, kẻ phạm phải sẽ gặp tai họa. Lục Linh Châu, làm đi."
Lục Linh Châu lấy từ trong túi ra một con d.a.o găm, cẩn thận chích nhẹ đầu ngón tay, nặn ra một giọt m.á.u nhỏ bằng hạt gạo.
"Thế này đủ chưa?"
Một cơn gió lạnh thổi qua, giọt m.á.u nhanh chóng đông lại trên đầu ngón tay cô ấy.
Đạo diễn Trần tròn mắt. "Chuyện này..."
Tôi cảm thấy ngôn ngữ tôi sử dụng hơn 20 năm nay không có từ nào có thể diễn tả cảm xúc của tôi lúc này.
"Cậu ăn lắm thế, nặn ra chút m.á.u thì c.h.ế.t à?"
"Hừ, sao cậu không tự nặn đi?"
Lục Linh Châu tuy ngoài miệng không phục, nhưng vẫn ngoan ngoãn dùng d.a.o chích thêm một lần nữa, rồi bôi m.á.u lên thân cây.
Từng giọt, từng giọt nhỏ xuống một cách chậm chạp, trẻ con đi bệnh viện lấy m.á.u đầu ngón tay còn nhanh hơn cô ấy.
Đến giọt thứ mười, cả cây bạch dương đột nhiên rung chuyển dữ dội.
"Loạt soạt—"
Một cơn âm phong cuốn qua, cây bạch dương bỗng nhiên tự động dịch sang một bên vài thước, lộ ra một cánh cửa đá đóng chặt dưới lòng đất.
Chúng tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa đá, sững sờ.
Đạo diễn Trần dụi dụi mắt.
"Thái Sơn Thạch Cảm Đương?"
"Tôi không nhìn nhầm chứ? Sao trên cửa đá này lại có chữ Trung Quốc?"
Nhìn những ký tự chu sa to lớn trên tấm bia, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt.
Thạch Cảm Đương bắt nguồn từ tín ngưỡng thạch linh thời thượng cổ, hưng thịnh nhất vào thời Minh Thanh. Ở các cửa hàng, mái nhà, cầu đường lớn đều dựng một bia đá nhỏ có khắc chữ.
"Thạch Cảm Đương, trấn bách quỷ, áp tai ương, quan lộc hưng, bách tính khang, đồng giáo thịnh, lễ nhạc xương."
Thạch Cảm Đương thường dùng để trấn áp tà ma. Tương truyền, một trong những cổng vào Quỷ Thành của Trung Quốc nằm ở Thái Sơn. Vì thế, đá Thái Sơn với quỷ vật nặng tựa ngàn cân, mang năng lượng trấn áp bẩm sinh.
Một lâu đài cổ ở nước ngoài, trước tiên bày trận Kỳ Môn Độn Giáp, sau đó còn dùng Thạch Cảm Đương làm cửa mộ. Chẳng lẽ bên dưới đang trấn áp thứ gì đó vô cùng tà ác?
Thấy sắc mặt nghiêm trọng của tôi, Lục Linh Châu ho nhẹ một cách đầy chiến thuật.
"Kiều Mặc Vũ, hay là... bỏ đi?"
Đạo diễn Trần hoảng hốt.
"Không được! Kiều đại sư, hai vị đại sư, tôi tăng thêm một trăm vạn! Mỗi người sáu trăm vạn! Cửa mộ đã mở rồi, không thể rút lui được!"
"Không phải chuyện tiền bạc. Một tảng đá Thái Sơn to thế này, không ngại đường xa vận chuyển đến đây để trấn áp ngôi mộ cổ. Nếu bên dưới có thứ gì đó—"
"Mười triệu!"
"Nhưng trên đời này có tà vật nào mà một địa sư đường đường chính chính và truyền nhân Mao Sơn lại không đối phó được chứ?"
Tôi vỗ vai đạo diễn Trần đầy kiên định, rồi lấy từ trong túi ra một chai nước khoáng, bên trong đựng đầy dịch cây hoè xanh biếc. Hòe thuộc âm, dùng dịch hòe có thể dễ dàng làm mờ chu sa.
Tôi rưới dịch hòe lên bia đá, rất nhanh, màu đỏ tươi của những ký tự chu sa nhạt dần, tấm bia phát ra tiếng răng rắc khe khẽ.
Cả nhóm cùng hợp sức nâng bia đá sang một bên, lộ ra bên dưới một miệng hố sâu hun hút.
Tôi lại lấy bút chu sa, cẩn thận tô lại từng ký tự trên bia đá, rồi dặn đạo diễn Trần tìm người dựng một mái che ở bên cạnh. Đây là vùng có khí hậu đại dương điển hình, mưa có thể đổ xuống bất cứ lúc nào, nếu để chu sa bị rửa trôi thì sẽ rất phiền phức.
"Canh chừng bia đá cho cẩn thận. Sau khi chúng ta lên, phải đặt nó trở lại vị trí cũ."
Miệng hố không lớn, nhưng Tống Phi Phi đã chuẩn bị đầy đủ thiết bị leo núi chuyên nghiệp. Chúng tôi dùng móc Phi Hổ cố định dây thừng ở miệng hố, sau đó từng người một trèo xuống.
Cái hố này sâu hơn tôi tưởng rất nhiều, hơn nữa không phải đi thẳng xuống mà có một góc nghiêng lớn về phía Tây. Chúng tôi trượt xuống ít nhất cả trăm mét.
Tôi là người xuống sau cùng. Vừa đặt chân xuống đất, đã thấy ba người kia đứng đờ đẫn, mắt trân trối nhìn chằm chằm về phía sau lưng tôi, mặt mày ngây ra như phỗng.
Tôi quay đầu lại, lập tức hít vào một hơi lạnh buốt.
Giữa bóng tối, một tòa lâu đài nguy nga sừng sững. Tia sáng tản mác từ đèn pha trên đầu chỉ đủ để soi lờ mờ đường nét của nó.
Chúng tôi bốn người đều bị khí thế hùng vĩ của lâu đài chấn động, nhất thời không ai lên tiếng.
Một lúc lâu sau, Lục Linh Châu mới thốt lên đầy ghen tị.
"Mẹ kiếp, bọn Tây này thật biết hưởng thụ, ngôi mộ này xây đúng là hoành tráng quá mức. Phi Phi, chí ít đây phải là mộ của một Bá tước trở lên đúng không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tống Phi Phi từ nhỏ du học nước ngoài, hiểu biết về văn hóa châu Âu nhiều hơn chúng tôi. Cô ấy cau mày, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
"Lạ thật đấy. Người Anh không xem trọng lăng mộ như chúng ta đâu."
"Mộ của họ không nằm dưới lòng đất, mà chủ yếu là kiến trúc trên mặt đất. Như Hoàng gia Anh chẳng hạn, hầu hết đều chôn cất tại Nhà thờ St. George. Họ không coi trọng ‘nhất mộ nhất huyệt’ như phương Đông, một tầng hầm của nhà thờ sẽ được chia thành nhiều ngăn nhỏ. Nghe nói ở Nhà thờ St. George có hơn 1800 thành viên hoàng tộc được chôn cất."
Sự ngưỡng mộ trên mặt Lục Linh Châu lập tức chuyển thành ghê tởm.
"Uầy, chật thế thì làm sao mà chịu được? Chết rồi mà còn bị bảy bà cô tám bà thím càm ràm à?"
Tôi giật mình, lập tức nắm bắt được điểm mấu chốt.
"Ý cô là, trong này có thể cũng chôn vài trăm người?"
Tống Phi Phi gật đầu.
"Nếu đây là lăng mộ của một quý tộc, thì rất có khả năng."
"A! Vài trăm người á?"
"Thế chẳng phải—"
Lục Linh Châu hét lên, cả bốn người chúng tôi nhìn nhau đầy ăn ý.
Khóe môi tôi không kìm được mà cong lên.
"Thế thì có ít nhất vài trăm món đồ tuỳ táng! Phát tài rồi!"
Lục Linh Châu trợn trắng mắt.
"Kiều Mặc Vũ, cậu có thể đừng mê tiền thế được không? Chúng ta có thể sẽ phải đối phó với vài trăm con quỷ đấy!"
"Hừ, cậu thanh cao, cậu giỏi giang, thế thì cậu về đi!"
"Haha, muốn qua cầu rút ván à? Tôi biết ngay là cậu muốn nuốt trọn! Đồ tiểu nhân xảo trá, gian manh, vô liêm sỉ!"
"Tất cả im lặng!"
Giọng Giang Hạo Ngôn run rẩy, cậu ta bước sát về phía tôi hơn một chút.
"Phía trước có người—"
Cả bốn chúng tôi đều đội đèn pha chuyên dụng ngoài trời, đồng loạt nhìn về hướng mà Giang Hạo Ngôn chỉ tay. Bốn luồng sáng hợp lại thành một, chiếu sáng rõ mồn một mặt đất trước mặt.
Trên nền đá, một người đang nằm im lìm.
Người đó mặc một chiếc áo khoác dày đã bạc màu không rõ nguyên bản là màu gì, trên người phủ đầy bụi bặm, nằm sấp xuống đất. Một tay bị đè bên dưới cơ thể, tay còn lại duỗi thẳng ra, năm ngón tay căng ra hết mức, chỉ về phía xa.
"Chỉ là một cái xác thôi. Trong tay hắn hình như đang cầm thứ gì đó."
Tống Phi Phi nheo mắt quan sát một lúc, tò mò bước tới, ngồi xổm xuống bên cạnh xác chết.
Cô ấy vừa định kéo tay của cái xác ra thì nó đột nhiên cử động.
"A——"
Tống Phi Phi thét lên một tiếng thất thanh, lăn lộn bò ngược ra sau.
Tôi khoanh tay, lắc đầu.
"Linh Châu, đồ đệ của cậu tệ quá đấy!"
"Tôi biết cậu là người tham tiền, thiển cận, nhưng không ngờ vì tiền mà thu nhận một đệ tử nhát gan như vậy. Nếu tin này lan ra ngoài, danh tiếng của Mao Sơn chắc bị tổn hại nặng nề lắm."
"Giang Hạo Ngôn, cậu thử đi xem—"
"Đây là bạn học của tôi, Giang Hạo Ngôn. Cậu ta tứ trụ thuần dương, cốt cách trời sinh phi phàm, quỳ lạy cầu xin tôi thu nhận làm đồ đệ mà tôi còn chưa đồng ý. Người như cậu ta, ở Mao Sơn của các cậu chắc tranh nhau cướp giành lắm, nhưng với tôi, vẫn chưa đủ tiêu chuẩn."
Giang Hạo Ngôn: "……"
Lục Linh Châu trợn trắng mắt.
"Phải rồi, phải rồi, Mao Sơn của chúng tôi nhiều đệ tử yếu kém lắm. Cũng hết cách, môn phái lớn, đông người là thế đấy. Không như địa sư các cậu, mỗi đời chỉ có một truyền nhân, nếu không tìm được người giỏi một chút, chẳng may gặp chuyện là tuyệt tự tuyệt tông ngay."
Giữa lúc chúng tôi tranh luận, cái xác kia bắt đầu co giật dữ dội, lưng phồng lên, tứ chi run rẩy.
Tống Phi Phi hoảng sợ trốn ra sau lưng Lục Linh Châu.
"Linh Châu, đừng cãi nhau nữa, lấy pháp khí ra mau!"
Còn chưa kịp để Lục Linh Châu ra tay, từ ống tay áo của cái xác đột nhiên có một con chuột chui ra, kêu "chít chít" mấy tiếng, bị ánh đèn làm giật mình, rồi nhanh chóng chui ngược vào trong.
Tôi cười khẩy.
Bản dịch được đăng trên kênh Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD.
"Dùng pháp khí để đối phó với chuột à? Có hơi lãng phí rồi đấy?"
Tôi bước tới, lật cái xác lại.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
Những con chuột bên dưới hoảng loạn chạy tán loạn, còn vật mà cái xác đang nắm chặt trong tay cũng rơi xuống đất.
Nhìn rõ thứ đó, tôi lập tức tròn mắt, kinh ngạc.
"Trời ạ, sao hắn lại có thứ này chứ?"
Rơi xuống đất, chính là một chiếc móng lừa đen.
Lớp da thịt trên móng đã bị chuột gặm sạch, chỉ còn lại một đoạn xương trơ trụi cùng với mặt móng đen bóng, trơn láng.