"Ôi chao, con búp bê này, tạo hình thật giống, còn biết nói nữa chứ!"
Tôi vừa nhận lấy cái đầu người từ tay Trương Quân Hạo, thì trên cầu thang lại lăn lông lốc xuống mấy cái đ//ầu trẻ con nữa.
Những cái đ//ầu này có cái cạo trọc, có cái tết tóc hai sừng, còn có cái để tóc ngang lưng.
Chỉ nhìn đầu, tôi có chút không nhìn rõ tuổi của những cô bé này, nhưng chắc là đều dưới 10 tuổi.
Tôi nhìn ba cái đầu tròn tròn này, não bộ có một khoảnh khắc trống rỗng.
"Ôi chao, nhiều búp bê quá, trên lầu chắc chắn có một bé gái đáng yêu!"
Tống Phi Phi lần lượt nhặt những cái đ//ầu người trên cầu thang ôm vào lòng, làm như không có chuyện gì bước lên lầu.
"Chạy mau! Bà đến rồi!"
Một cái đầu người đột nhiên hét lên một tiếng thét chói tai, sau đó hai cái còn lại cũng bắt đầu kêu lên.
Chúng từ trong tay tôi và Tống Phi Phi bay lên cao, nhanh chóng bay xuống lầu.
"Ha, ha ha, thật cao cấp! Trong búp bê còn gắn cả máy bay không người lái!"
Tôi cười gượng gạo mấy tiếng, còn muốn nói thêm gì đó, thì một tiếng "bịch" truyền đến, Lâm Nhàn vừa mới tỉnh lại đã lại ngất xỉu.
"Chúng mày, mấy đứa con gái c.h.ế.t tiệt này, sống thì bị người ta ghét bỏ, ch//ết rồi cũng vẫn đáng ghét!!!"
Từ trong phòng 201, một bà lão thân hình gầy gò, tóc hoa râm, khuôn mặt đầy nếp nhăn xông ra.
Gò má bà cao, khóe miệng trễ xuống, nhìn tướng mạo là một người khắc nghiệt khó gần.
Thấy mấy người chúng tôi, bà ta có chút kinh ngạc, sau đó cười lạnh một tiếng: "Bao nhiêu năm rồi, xem ra căn nhà này lại sắp có thêm ma mới."
Tôi không khỏi thở dài một tiếng, bà cô này, lắm lời thật...
Lúc này số người xem livestream đang tăng lên chóng mặt, có người còn đăng cả tờ báo cũ đưa tin về vụ án năm xưa, trên đó rõ ràng có ảnh của bà cô này.
"A! A! A!"
"Trước kia xem thường Lâm Nhàn là tôi sai rồi, nếu tôi ở hiện trường, chắc chắn tôi còn ngất nhiều lần hơn cô ấy."
"Có cái gì đó vỡ rồi, à, là tam quan của tôi. Mẹ ơi, hóa ra trên đời thật sự có ma."
"Linh Châu bọn họ sao còn chưa chạy! Sốt ruột c.h.ế.t đi được!"
"Đã đến rồi, thì đều ở lại hết cho ta!"
Bà lão quát lớn một tiếng, đột nhiên năm ngón tay biến thành vuốt, duỗi dài cánh tay về phía tôi chụp tới.
Cánh tay bà ta chẳng khác nào Luffy trong One Piece, người còn cách tôi hai mét, ngón tay đã chộp tới trước mắt tôi rồi.
Tôi nghiêng người né tránh, chân dùng sức đạp mạnh, người như đạn pháo lao về phía con quỷ già này.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Những con quỷ trong căn nhà này đều rất kỳ lạ, theo thời gian chúng chết, còn có âm khí tà khí của tòa nhà này, thì quỷ ở đây ít nhất cũng phải là Lệ Quỷ.
Nhưng con quỷ già này giống như con quỷ áo đỏ ở phòng 102, thoạt nhìn thì rất dọa người, nhưng khi giao đấu, lại hoàn toàn chỉ là hổ giấy.
Không cần phải đánh thật, chỉ cần động tay vài cái, chúng đã lăn lê bò lết chạy trốn rồi.
Trước khi chạy, bà lão không quên quay đầu lại thả lời tàn độc với tôi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Mày cứ chờ đấy, đợi đại nhân ra, chúng mày cũng sẽ giống như đám thanh niên lần trước, tất cả đều phải ch//ết ở đây!"
Đại nhân?
Tôi và Tống Phi Phi nhìn nhau, trong lòng âm thầm cảnh giác.
Trong tòa nhà này, quả nhiên có một đại gia hoả, bà lão kia gọi nó là đại nhân, chẳng lẽ là một con quỷ mấy trăm năm tuổi?
Trương Quân Hạo mấy người lảo đảo chạy tới, Lâm Nghị cõng Lâm Nhàn đã hôn mê bất tỉnh, chạy đến trước mặt tôi thì hai chân mềm nhũn, "Bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt tôi.
"Vừa, vừa nãy tôi, tôi đều nhìn thấy hết..."
Lâm Nghị mặt trắng bệch, vì quá sợ hãi, ngay cả môi cũng run rẩy.
"Không, anh không nhìn thấy gì cả."
Tôi đưa tay đỡ anh ta dậy, nghiêm khắc liếc nhìn anh ta một cái, trong ánh mắt tràn đầy cảnh cáo.
Ai! Cũng! Không! Được! Ngăn cản! Tôi! Kiếm tiền!!!
Lâm Nghị và Trương Quân Hạo vì uy nghiêm của tôi, cả hai đều cúi đầu không nói gì nữa, nhưng lại cùng nhau đứng sau lưng Tống Phi Phi.
Tôi nhìn hành lang tối tăm âm u, nháy mắt ra hiệu với Tống Phi Phi:
"Không đi 202 nữa, chúng ta trực tiếp lên lầu, đi tìm đại gia hoả kia."
Trương Quân Hạo sắp quỳ xuống luôn rồi, anh ta túm lấy cánh tay tôi, mặt còn giống quỷ hơn cả quỷ:
"Cô, cô điên rồi, vừa nãy con quỷ kia, khụ, vừa nãy bà lão kia đã nói, trên lầu có đại nhân!"
"Đại cái gì mà đại, tôi còn là đại sư đây này!"
Tôi hất tay gạt Trương Quân Hạo ra, đẩy anh ta ra sau lưng, lấy cây kiếm gỗ đào trong túi ra, không chút do dự bước lên cầu thang loang lổ.
"Mọi người đi theo sau tôi, bám sát vào!"
Tống Phi Phi cũng lấy ra một thanh kiếm thất tinh màu sắc cổ kính, trên kiếm còn có rỉ đồng, nhìn là biết đồ cổ rồi.
Đây là thứ cô ấy bỏ ra hơn mười triệu trong buổi đấu giá lần trước để mua, tên này, pháp khí trên người không hề kém tôi chút nào.
Giàu có như vậy, cũng không biết hiếu kính sư môn.
Trong lòng tôi có chút chua xót, nhưng nghĩ đến Kiều Mặc Vũ nghèo đến nỗi trong túi kêu leng keng, lại lập tức vui vẻ trở lại.
Hì hì, nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhìn xuống thì chẳng ai bằng mình.
Đi được vài bậc cầu thang, tôi rõ ràng phát hiện ra có gì đó không đúng.
Âm khí trên lầu quá nồng đậm, trực tiếp hóa thành sương mù màu xám.
Tống Phi Phi đứng ngay sau lưng tôi chưa đầy một mét, tôi quay đầu lại lại chẳng nhìn rõ mặt cô ấy nữa.
"Trương Quân Hạo, Lâm Nghị, hai người ở đây không?"
Tống Phi Phi quay đầu lại hỏi một câu, ngay sau đó một luồng sức mạnh lớn ập đến, hất cô ấy trực tiếp vào tường.
Tôi đốt một lá bùa, tạm thời xua tan âm khí xung quanh, mới phát hiện, Trương Quân Hạo và Lâm Nghị đã đánh nhau rồi.
Lâm Nghị đè lên người Trương Quân Hạo, siết chặt cổ anh ta.