Còn Trương Quân Hạo bị đè dưới đất cũng không cam chịu yếu thế, hai tay cũng siết chặt cổ Lâm Nghị.
Vì quá dùng sức, trên trán cả hai người đều nổi gân xanh, con ngươi cũng trợn trừng lên.
Ngay vào thời khắc quan trọng này, Lâm Nhàn cuối cùng cũng tỉnh lại.
Tống Phi Phi dùng khuỷu tay huých tôi một cái, cười hì hì với tôi:
"Linh Châu, cậu biết làm sao để không viết chữ 'mưa' mà vẫn hình dung mưa rơi rất lớn không?"
Tôi ngơ ngác nhìn cô ta, cái gì vậy?
Lâm Nhàn nhìn thấy hai người đang siết cổ nhau, chống tay vào tường gắng gượng đứng dậy từ dưới đất.
Cô ta nhảy cẫng lên, giọng nói thảm thiết, còn mang theo tiếng khóc:
"Dừng tay! Các anh dừng tay, đừng đánh nhau nữa!
"Các anh đừng đánh nhau nữa mà! Dừng tay!"
Nghe thấy câu thoại quen thuộc này, Tống Phi Phi ôm bụng đứng sang một bên, cười đến mức eo cũng thẳng không nổi.
Con ngốc này, suốt ngày chỉ thích xem mấy bộ phim truyền hình m.á.u chó.
Tôi vừa định tiến lên kéo họ ra, Lâm Nhàn đột nhiên thốt ra một câu vô cùng kinh người:
"Hai người các anh, em đều thích, ba người chúng ta không thể sống hạnh phúc bên nhau sao, tại sao nhất định phải như vậy!"
Hay, hay kích thích quá...
Tôi liếc nhìn khuôn mặt sắp trợn trắng mắt của Trương Quân Hạo, nhìn tình hình này, ít nhất phải đấu nhau ba phút ngã ngũ được.
Tống Phi Phi móc từ trong túi ra một nắm hạt dưa đưa cho tôi, vừa cắn vừa nhả bừa bãi vỏ hạt dưa:
"Sương mù này không đúng, bên trong có cái gì đó kích thích sát ý của người ta à?"
Tôi hít hít mũi, trong sương mù này, không chỉ có âm khí, mà còn có sát khí và ác khí.
Ác khí là một loại phong thủy khí cực kỳ đặc biệt, có thể kích thích tối đa cái ác trong lòng người, khiến cho tất cả những ác ý đều giống như cây non, phá đất mà lên, lớn thành cây cổ thụ.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Trương Quân Hạo và Lâm Nghị đánh nhau, tôi nhíu mày, có lẽ, vụ thảm án đêm Trung Nguyên kia, cũng là vì luồng ác khí này?
Xem kịch cũng gần đủ rồi, Tống Phi Phi luyến tiếc tiến lên tách hai người đang vần nhau ra.
Hai người họ ngồi bệt xuống đất, thở dốc kịch liệt, còn không quên dùng ánh mắt căm hận trừng đối phương.
"Cậu căn bản không xứng với A Nhàn! Tôi yêu cô ấy tròn 20 năm rồi, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy năm 7 tuổi, tôi đã yêu cô ấy rồi!"
Tôi và Tống Phi Phi vội vàng quay đầu nhìn Trương Quân Hạo, chỉ thấy anh ta cười lạnh một tiếng, nhổ một bãi nước bọt, từ trong miệng phun ra một ngụm nước bọt dính máu.
"Anh yêu cô ấy thì sao? Tên của hai người, còn ở chung một sổ hộ khẩu đấy.
"Hơn nữa, bố mẹ cô ấy rất hài lòng về tôi, năm nay ăn Tết xong, bố mẹ tôi sẽ đến nhà cầu hôn."
Lâm Nghị cười còn lạnh hơn cả anh ta:
"Cậu không cưới được A Nhàn đâu, vì cậu sẽ chếc vào tối nay."
Ánh mắt Trương Quân Hạo lạnh lẽo, anh ta nhếch mép, khinh bỉ liếc nhìn Lâm Nghị:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tôi biết đơn này, là anh cố ý để tôi nhận, anh muốn tôi chếc trong tòa nhà ma này đúng không?
"Anh cho rằng, tại sao tôi lại đồng ý đến tòa nhà ma này?
"Bởi vì tối nay, người chếc chỉ có anh."
Tôi và Tống Phi Phi lắc đầu như trống bỏi, một lúc nhìn Trương Quân Hạo, một lúc nhìn Lâm Nghị, cuối cùng chúng tôi cùng nhau quay đầu lại, đưa mắt nhìn Lâm Nhàn đang quỳ gối một bên.
Lâm Nhàn ôm mặt, khóc không thành tiếng:
"Các anh sao lại vì em mà muốn gi//ết người, em... em có lỗi gì chứ, em không thể đồng thời có được tình yêu của hai người đàn ông sao!
"Đàn ông có thể năm thê bảy thiếp, dựa vào cái gì mà em không được, dựa vào cái gì!"
Tống Phi Phi tán đồng gật đầu:
"Đúng vậy, dựa vào cái gì?"
Tôi trợn mắt:
"Dựa vào Luật Hôn nhân và Gia đình nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
"Mấy người làm ầm ĩ đủ chưa, đủ rồi thì tôi còn phải đi làm việc!"
Tôi lấy bùa dán lên n.g.ự.c ba người Trương Quân Hạo, mấy người run lên, ánh mắt lập tức trở nên sáng rõ.
Sau khi tỉnh táo lại, ba người cùng nhau cúi đầu, còn Lâm Nhàn trực tiếp nhắm mắt giả chết.
Ác khí tuy đã tan đi, nhưng ký ức của họ không biến mất.
Bây giờ, chính là hiện trường xấu hổ tột độ của họ.
Tôi lấy một nắm gạo nếp cẩn thận vẽ một vòng tròn trên mặt đất, sau đó lại cẩn thận b.ắ.n một vòng mực tàu lên tường.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
"Được rồi, mọi người cứ ở trên cầu thang này, nhớ kỹ, bất kể nhìn thấy gì, mọi người cũng đừng ra khỏi vòng tròn này."
Tống Phi Phi cầm lấy điện thoại di động mà họ mang theo tiếp tục livestream, lúc này tôi mới nhớ ra, mình vẫn còn đang làm việc mà.
Đối với hành vi rải gạo nếp và vẽ mực tàu vừa rồi, tôi quyết định giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi và Tống Phi Phi lại bước lên cầu thang, đi về phía tầng 3.
Càng lên cao, quỷ vụ càng nồng đậm.
Nhưng mà có sương mù cũng tốt, khán giả trước ống kính sẽ không nhìn thấy gì cả, có thể để tôi thoải mái bịa chuyện.
"Sương mù dày quá, nhà tôi với cái nhà ma này chỉ cách nhau một con phố, tại sao nhà tôi không có sương mù?"
"Bởi vì đó là nhà ma mà..."
"Bây giờ tôi cảm thấy chỗ này thật sự có ma rồi, chuyện của Trương Quân Hạo chắc chắn không thể là kịch bản được."
"Tôi muốn đến đối diện nhà ma để canh, có bạn nào đi cùng không?"
"Tôi ở gần đường Hòa Bình, bạn đi nhà ma tiện đường ghé qua đón tôi với, cảm ơn."
Tôi và Tống Phi Phi đang tập trung đi đường, không để ý đến những người xem livestream định đến gần nhà ma xem cho rõ kia xuất hiện càng ngày càng nhiều...
Vài bóng ma đột nhiên lướt qua bên cạnh chúng tôi, nhuộm tóc vàng, mặc quần jean bó sát, tóc che gần hết, chỉ thấy nửa con mắt.
Bọn họ tò mò đánh giá chúng tôi, nhìn thấy thanh kiếm gỗ đào trong tay tôi thì sợ hãi nép sang một bên.