Chà, cái người này đúng là!
Tôi xắn tay áo lên chuẩn bị cho hắn ta thấy đạo thuật Đại Trung Hoa thì bị ăn một đòn mạnh vào sau gáy.
"Kiều Mặc Vũ cậu làm gì vậy!"
Tôi xoa xoa sau gáy, cô ta lại dùng đá ném tôi ư?
Kiều Mặc Vũ vô tội chớp chớp mắt:
"Làm gì, sao vậy!"
Tôi cười khẩy quay người lại, nhưng tai thì dựng lên.
"Vút!"
Một tiếng xé gió truyền đến, tôi nhanh chóng quay người lại đưa tay ra, bắt được một viên đá to bằng quả trứng gà giữa không trung.
Lực đạo này, khoảng cách này, tuyệt đối không phải Kiều Mặc Vũ.
Kiều Mặc Vũ cũng ý thức được điều đó, cô ấy cảnh giác quay người lại nhìn xung quanh.
Tống Phi Phi thấy chúng tôi dừng bước, quay người lại hỏi tôi:
"Linh Châu, sao không đi nữa?"
Tôi cầm viên đá trên tay, ném mạnh về phía rừng cây rậm rạp tối tăm.
"Ào!"
Một bóng đen nhanh chóng vụt qua, biến mất khỏi tầm mắt chúng tôi.
Tống Phi Phi kinh ngạc dụi dụi mắt:
"Má ơi! Cái gì vậy?"
Thứ này có vóc dáng gần bằng đứa trẻ mười tuổi, rất giống vượn, toàn thân phủ đầy lông đỏ.
Tôi xông vào rừng đuổi theo một lúc rồi bỏ cuộc, nó chạy quá nhanh, không đuổi kịp.
"Sao vậy? Cô chạy gì vậy?"
Hạ Vĩ Kỳ ngạc nhiên dừng bước, Kamo Hiro cũng ân cần vây quanh.
Tôi thở hổn hển, trong lòng có chút bất an.
Tôi luyện võ trên núi từ nhỏ, bất kể mùa đông hay mùa hè, mỗi ngày đều phải đứng tấn một tiếng đồng hồ.
Với cái công phu dưới chân của tôi đây, đuổi theo thứ đó mà chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng từ xa, tốc độ của nó thật sự kinh người.
Sắc mặt Tống Phi Phi vô cùng ngưng trọng, cô ấy nhìn Kamo Hiro:
"Tôi hình như vừa thấy một đứa trẻ."
Kamo Hiro ngẩn người một chút, rồi lập tức phủ nhận.
Hắn ta nói đây là khu vực không người, từ lâu trước đây đã không có ai sinh sống.
"Tôi thấy đó là một con khỉ, khỉ lông đỏ."
Kiều Mặc Vũ cũng thấy bóng lưng đó, cô ấy sờ cằm vẻ trầm tư, rõ ràng vẫn còn đang hồi tưởng.
Tống Phi Phi lắc đầu:
"Cái thứ đó chạy bằng hai chân, chạy còn nhanh hơn người, khỉ mà đứng lên tuyệt đối không thể chạy nhanh như vậy!"
"Đợi đã!"
Ánh mắt Kamo Hiro di chuyển qua lại trên người ba người chúng tôi, cuối cùng nghi hoặc nhìn tôi:
"Đi thẳng bằng hai chân, cao nửa người, rất giống vượn, toàn thân lông đỏ?"
"Mấy người không đùa tôi đấy chứ, cái này nghe rất giống Sơn Đồng."
"Nhưng Sơn Đồng, đã mấy trăm năm nay không xuất hiện rồi."
Nghe thấy hai chữ Sơn Đồng, tôi vỗ đùi một cái, buồn ngủ có người đưa gối, đây là vận may gì chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"A!"
Kiều Mặc Vũ kêu thảm một tiếng, ôm chân nhảy ra xa hai mét:
"Má ơi, Lục Linh Châu cậu vỗ chân tôi làm gì!"
Sơn Đồng, là yêu quái trong truyền thuyết của đảo quốc.
Nghe nói Hà Đồng vào mùa đông sẽ lên núi biến thành Sơn Đồng, mùa xuân thì sẽ trở về sông lần nữa trở thành Hà Đồng.
Sơn Đồng có yêu cầu cực cao đối với núi rừng, nhất định phải là núi rừng âm khí sung túc, không có người ở, đặc biệt sạch sẽ mới được.
Cùng với sự phát triển của khoa học kỹ thuật hiện đại, Hà Đồng đã gần như tuyệt tích rồi, Sơn Đồng đương nhiên càng hiếm thấy hơn.
Mục đích tôi đến đảo quốc lần này, chính là tìm kiếm Sơn Đồng.
Đỉnh đầu Sơn Đồng có một cái đĩa dẹt, bên trong đựng nước sinh mệnh.
Những giọt nước này sẽ ban cho Sơn Đồng sức mạnh cực lớn, khiến chúng có sức mạnh vô song, tốc độ kinh người.
Khi nước trong đĩa cạn kiệt, Sơn Đồng sẽ chết.
Mà mục đích lần này của tôi, chính là lấy một bình nhỏ nước sinh mệnh, mang về cho sư tôn.
Vốn dĩ cho rằng trong thời gian ngắn chắc không tìm được Sơn Đồng rồi, ai ngờ vừa đến ngày đầu tiên đã bị tôi bắt gặp!
Thấy tôi vui đến mắt nhắm tịt lại, vẻ mặt Kamo Hiro có chút nghiêm trọng:
"Sơn Đồng có thể xé xác trâu dê, tính tình cổ quái, thù dai."
"Tuy rằng tôi thấy có lẽ các người nhìn nhầm thôi, nhưng nếu thật sự là Sơn Đồng, các người nhất định phải nghe lời tôi, đừng manh động."
Nghe thấy xé xác trâu dê, Hạ Vĩ Kỳ kêu lên một tiếng yếu ớt, ngã vào lòng Kamo Hiro:
"A, đáng sợ quá~"
Kiều Mặc Vũ thấy vậy, cũng rên rỉ một tiếng, dựa vào vai Tống Phi Phi:
"Sợ quá đi~ Cô phải bảo vệ người ta đó~"
Tống Phi Phi và Kiều Mặc Vũ cười thành một đoàn, trong lòng tôi lại không được nhẹ nhàng như vậy.
Sơn Đồng không phải là thứ dễ đối phó.
Sơn Đồng khi còn nhỏ thì không có đuôi, Sơn Đồng càng lớn tuổi thì đuôi càng dài.
Và theo tuổi tác tăng lên, sức mạnh và tốc độ của chúng cũng sẽ tăng lên gấp bội.
Vừa rồi con Sơn Đồng kia tuy rằng chỉ thoáng qua, nhưng theo tôi ước lượng, cái đuôi đó ít nhất cũng phải hai, ba mươi centimet.
Theo chiều dài này, con Sơn Đồng này hẳn là đã sống hơn trăm năm rồi.
"Hú~"
Trong khu rừng tĩnh lặng, gió bắc gào thét thổi qua, khiến lá cây xào xạc.
Ánh đèn pin chỉ có thể chiếu sáng một vùng nhỏ trước mắt, khu rừng sâu rậm rạp này giống như một con quái vật há miệng, nuốt chửng tất cả ánh sáng ở phía xa.
Mọi người đều cắm cúi nghiêm túc đi đường, ngay cả Tống Phi Phi và Kiều Mặc Vũ cũng không đùa giỡn nữa.
Không khí trong chốc lát có chút nặng nề, Hạ Vĩ Kỳ càng đi càng sợ, hận không thể thu cả người mình vào lòng Kamo Hiro.
"Má ơi!"
Đi được một đoạn, Tống Phi Phi đi cuối cùng đột nhiên kêu thảm một tiếng.
Tôi nhanh chóng quay người lại, chỉ thấy Tống Phi Phi không cẩn thận giẫm phải một cái thòng lọng, dây thừng siết chặt, treo ngược cô ấy lên cành cây to khỏe.
"Linh Châu! Mau thả tôi xuống!"
Tống Phi Phi treo ngược trên không, cách mặt đất những hai ba mét.
Cô ấy loạn xạ vung hai tay, cố gắng đu mình về phía thân cây bên cạnh.
"Đừng động!"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Tôi vừa định bước lên giúp Tống Phi Phi, Kamo Hiro đã đưa tay ra ngăn tôi lại.
Bản dịch được đăng trên MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết.