Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài

Chương 189: Âm Dương Sư 4



"Cái bẫy này có lẽ là do thợ săn trong núi đặt từ trước, mà thợ săn đặt bẫy, thông thường sẽ không chỉ đặt một cái."

Kamo Hiro ngồi xổm xuống, một tay cầm đèn pin, một tay cầm một khúc gỗ, cẩn thận đẩy những lớp lá cây khô dày trên mặt đất.

Đẩy được vài cái, hai cái thòng lọng bằng dây thừng thô màu vàng lộ ra từ dưới đống lá cây.

"Hiro, anh giỏi quá! Không có anh chúng em biết làm sao!"

"Không hổ là Âm Dương Sư, hơn hẳn một số người!"

Hạ Vĩ Kỳ ôm mặt khen lấy khen để, hai mắt sáng rực, thiếu nữ ôm mộng xuân, khiến Kiều Mặc Vũ không ngừng liếc xéo.

"Được rồi, bây giờ có thể đi được rồi."

Kamo Hiro đứng dậy nở một nụ cười vô cùng tự tin, gật đầu với tôi và Kiều Mặc Vũ.

Kiều Mặc Vũ bĩu môi, bước chân về phía Tống Phi Phi.

Theo sát sau lưng cô ta, vừa đi được hai bước, liền nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng động lớn.

"Ầm!"

Một tấm lưới khổng lồ chụp xuống đầu, trùm kín tôi và Kiều Mặc Vũ.

Tôi bị treo lơ lửng trên không trung, cùng Kiều Mặc Vũ chen chúc thành một đoàn.

Lưới treo rất cao, tầm nhìn của tôi cũng theo đó mà mở rộng.

Vì vậy, chúng tôi có thể nhìn thấy rõ ràng một bóng đen mơ hồ ở đằng xa, đang dùng một tốc độ vô cùng kinh người lao về phía Hạ Vĩ Kỳ.

"Cẩn thận!"

Gần như ngay khi tôi vừa dứt lời, bóng đen đã lao đến trước mặt Hạ Vĩ Kỳ.

Lúc này tôi mới nhìn rõ hình dạng của con Sơn Đồng, lông lá rậm rạp, mặt mũi dữ tợn, còn có răng nanh như rắn độc.

Nó há miệng gầm lên với Hạ Vĩ Kỳ, miệng ngoác đến tận mang tai.

Hạ Vĩ Kỳ nào đã thấy cảnh tượng này bao giờ, sợ đến mất cả hồn vía.

Cô ta hét lên một tiếng, ném thẳng chiếc đèn pin trong tay vào con Sơn Đồng.

Sơn Đồng đang giơ tay giật chiếc ba lô trên lưng Hạ Vĩ Kỳ, không ngờ cô ta lại đột nhiên ra tay, bị đập trúng.

Nó nhảy sang một bên ôm mắt kêu lên giận dữ, lông trên toàn thân dựng đứng như mèo.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Loại Sơn Đồng này tính tình hung bạo, thù dai, rất nhớ dai.

Hạ Vĩ Kỳ làm nó bị thương, phiền phức to rồi!

Sơn Đồng không kịp cướp ba lô, trực tiếp giơ bàn tay đầy lông đỏ lên, tát một cái vào mặt Hạ Vĩ Kỳ.

Hạ Vĩ Kỳ bị nó tát cho một cái, người xoay santo hai vòng trên không trung rồi lảo đảo lùi lại ngã xuống đất, ngửa mặt lên trời, bất tỉnh nhân sự.

Tôi không khỏi nghiến răng, cái tát này nặng thật đấy, Hạ Vĩ Kỳ không bị đánh thành chấn động não đấy chứ?

Sơn Đồng đánh Hạ Vĩ Kỳ bất tỉnh rồi vẫn không chịu buông tha, nó đảo mắt, nhảy mấy bước đến bên cây, đi vòng quanh một tảng đá cao nửa người.

"Má ơi! Nó không phải là muốn dùng tảng đá đó đập Hạ Vĩ Kỳ đấy chứ?"

Kiều Mặc Vũ trợn tròn mắt, tôi cũng bị Sơn Đồng dọa cho không ít.

Tảng đá này mà đập xuống, Hạ Vĩ Kỳ chắc chắn biến thành bánh thịt luôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không đúng, vào thời khắc quan trọng này, Kamo Hiro đi đâu rồi?

Tôi trợn mắt nhìn xung quanh, mới phát hiện Kamo Hiro đang trốn sau một tảng đá lớn để tích chiêu.

Anh ta khoanh chân ngồi trên mặt đất, miệng lẩm bẩm niệm chú.

Hai tay kết đủ loại thủ ấn trước ngực, mười ngón tay thoăn thoắt, khiến người ta hoa cả mắt.

Vẻ mặt anh ta tập trung và thành kính, trên người ẩn hiện ánh sáng trắng, tôn anh ta lên như thần tiên giáng thế, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Kiều Mặc Vũ không khỏi tặc lưỡi: "Trông cũng ngầu đấy chứ."

Tôi gật đầu: "Ngầu thì ngầu, có điều ngầu thêm tí nữa thì Hạ Vĩ Kỳ c.h.ế.t đấy."

"Này! Đồ ngốc! Có ngon thì lại đây!"

Tống Phi Phi treo ngược trên cây đung đưa qua lại, cô ấy còn lấy điện thoại di động của mình ra ném mạnh vào Sơn Đồng, cố gắng thu hút sự chú ý của nó.

Tôi và Kiều Mặc Vũ cũng làm theo, tôi sờ soạng trên người nửa ngày, ném xuống một miếng bánh ngọt mang từ khách sạn đến.

Kiều Mặc Vũ lấy một chiếc điện thoại di động từ trong áo ra, nhìn nhìn rồi lại nhét vào.

Cô ấy ghé mặt vào ô trống của lưới, cố gắng nhổ nước bọt vào Sơn Đồng.

"He piu!"

Sự chú ý của Sơn Đồng quả nhiên bị chúng tôi thu hút, nó "chi chi" kêu loạn hai tiếng rồi bỏ tảng đá lớn trên mặt đất đi sang một bên.

Chỉ thấy nó hai tay ôm lấy một cái cây to bằng bắp đùi, hai chân dùng sức đạp mạnh, vậy mà trực tiếp bật gốc cái cây cao khoảng ba mét này.

Sơn Đồng vứt cây gỗ sang một bên, dùng tay bẻ gãy mấy cành cây xum xuê, cái cây nhỏ vừa nãy còn tràn đầy sức sống đã biến thành một cây gậy gỗ khổng lồ.

Tống Phi Phi không đung đưa nữa, treo trên đó giả chết.

Tôi cũng rụt tay lại, muốn giả vờ như mọi chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Nhưng bát nước đã đổ đi không lấy lại được, Kiều Mặc Vũ nhịn hồi lâu, gắng sức nhổ ra một bãi nước bọt có hàm lượng kinh người.

"Bẹp!"

Bãi nước bọt đó nhắm trúng mục tiêu, chuẩn xác nhổ vào khuôn mặt dữ tợn của Sơn Đồng.

Sơn Đồng lau nước bọt trên mặt, ngẩng đầu nhìn tôi và Kiều Mặc Vũ với ánh mắt u ám.

Tôi tăng tốc động tác trong tay, dùng d.a.o găm nhanh chóng rạch lưới.

Cái lưới này được đan bằng một loại dây leo không rõ tên, lửa đốt không cháy, d.a.o cắt không đứt.

Tôi vừa dùng d.a.o găm mài nửa ngày, mới mài ra được một lỗ nhỏ.

"Má ơi! Linh Châu mau tránh ra!"

Lưới chỉ có bấy nhiêu thôi, còn treo lơ lửng trên không trung, trốn đi đâu được?

"Bốp!"

"Bốp!"

Tôi và Kiều Mặc Vũ giãy giụa sang trái sang phải, nhưng vẫn bị thân cây thô to quất trúng.

Sơn Đồng giơ thân cây lên, ra tay liên tục, một hơi không ngừng nghỉ quất chúng tôi bốn năm cái.

Tôi cảm thấy nửa người tê rần, toàn thân như bị xe lu cán qua, vừa đau vừa tê.

May mà dây leo này cản bớt một phần lực, nếu mà quất vào người Tống Phi Phi, có thể trực tiếp đánh cô ấy thổ huyết.