Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài

Chương 250: Quỷ Sâm 5



Lời này của ông ta an ủi chúng tôi rất nhiều.

Đúng vậy, một ông già gầy gò năm sáu mươi tuổi.

Còn có một Hắc Địa Gang nhìn là biết đầu óc không được lanh lợi cho lắm.

Nhìn thế nào, cũng không đến lượt mấy người chúng tôi gặp chuyện chứ!

Khi Lưu Khải Toàn nhất quyết muốn tiếp tục tiến về phía trước, chúng tôi đều không phản đối.

Hắc Địa Gang thấy khuyên can vô ích, chỉ có thể ủ rũ mặt mày đi theo.

Chỉ là càng đi càng chậm, từ người dẫn đường ban đầu biến thành người cuối cùng.

Trời dần tối, chúng tôi lấy đèn pin cố định trên cánh tay tiếp tục lên đường.

"Xào xạc ~"

"Âm thanh gì vậy!"

Một bóng đen vụt qua trước mắt cực nhanh.

Tôi thậm chí còn ngửi thấy mùi tanh hôi xộc thẳng vào mặt trong không khí.

Hắc Địa Gang kêu thảm thiết một tiếng:

"Là tiền, tiền xuyến tử!"

"Tiền xuyến tử to quá!!!"

Lúc này tôi mới nhận ra, mình luôn bỏ qua một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Đại sâm ắt có đại xà hộ.

Thứ bảo vệ Quỷ Sâm kia, e rằng không phải là rắn lớn bình thường đâu?

Gió núi thổi qua, vọng lại trong rừng rậm tiếng hú rợn người.

Âm thanh này hòa lẫn với tiếng sói tru từ xa, khiến người ta tê da đầu, lạnh toát sống lưng.

"Mẹ kiếp, đó là tiếng sói tru phải không, phải không?"

Hàn Minh cuối cùng cũng thu lại nụ cười, đôi mắt đen láy đảo qua đảo lại, vẻ mặt vô cùng kinh hoàng.

"Phi Phi muội tử, tôi đây đúng là, liều mạng bồi quân tử rồi!"

Khu rừng nguyên sinh đen kịt, một con mãng xà không biết hình thù ra sao đang ở gần đây, âm u nhìn chằm chằm vào chúng tôi, sẵn sàng bổ nhào tới nuốt người vào bụng bất cứ lúc nào.

Vừa nghĩ đến đây, giống như ăn một que kem mút trong trời băng giá tuyết phủ.

Cái vị đó, thật là sảng khoái!

"Đừng nói chuyện, tắt đèn đi!"

Lưu Khải Toàn khẽ "xuỵt" với chúng tôi, dẫn đầu tắt đèn trên cánh tay mình.

"Tiền xuyến tử chỉ có thể đuổi đi, không được làm hại, biết không?"

Hàn Minh dở khóc dở cười:

"Lưu gia, tôi muốn làm hại nó cũng phải có bản lĩnh đó chứ!"

Chúng tôi mò mẫm đi trong rừng.

Hôm nay mùng tám, trăng lưỡi liềm trên trời mảnh như sợi chỉ, chỉ có thể miễn cưỡng chiếu ra vài bóng đen mờ ảo.

Một khi con người không nhìn thấy gì, thính giác sẽ trở nên vô cùng nhạy bén.

Tôi có thể nghe thấy tiếng thở của tất cả mọi người.

Nhẹ nhất là của tôi, nặng nhất là của Hắc Địa Gang, phì phò như cái ống bễ rách, giống như một bệnh nhân hen suyễn sắp chết.

Xa hơn nữa, là tiếng vảy cọ xát vào lá cây.

Âm thanh này từ xa đến gần, từ trước mặt chúng tôi vòng ra sau lưng chúng tôi.

Cuối cùng, âm thanh biến mất.

Đất trời im lặng như tờ.

Chim trên đầu và côn trùng trong đống cỏ cũng ngừng kêu.

Chỉ còn lại tiếng thở nặng nhọc của mấy người chúng tôi.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lông tơ trên sống lưng dựng đứng cả lên, trái tim như đột nhiên bị ai đó dùng sức bóp thành một cục.

Tôi hét lớn một tiếng:

"Tránh ra!"

Sau đó không ngoảnh đầu lại, cứ thế lăn thẳng xuống đất bên cạnh.

Một con rắn lớn màu nâu xám to bằng thùng nước gần như lướt qua người tôi.

Đầu nó to bằng cối đá, hình tam giác, lưỡi rắn đen ngòm, trên đầu có hai vệt trắng kéo dài đến sau gáy, trông giống như một đôi lông mày trắng.

Cự xà không trúng đòn, vẫy thân lao về phía đỉnh núi, rất nhanh đã biến mất trước mắt chúng tôi.

Đùi tôi bị đuôi nó quất trúng, giống như bị ai đó dùng búa tạ đánh mạnh, đau đến mức tôi toát mồ hôi lạnh.

"Linh Châu, cậu không sao chứ?"

Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi bò lồm cồm chạy tới, cả hai đều vẻ mặt sợ hãi.

Tôi nghiến răng đứng dậy, miễn cưỡng nở một nụ cười:

"Không sao, chuyện nhỏ."

Hắc Địa Gang không thể chịu đựng được nữa, hét lớn một tiếng rồi chạy xuống núi:

"Bạch Mi Xà! Đó là Bạch Mi Xà thành tinh!"

Bạch Mi Xà là loại rắn canh sâm mà những người hái sâm ở Đông Bắc sợ gặp nhất, bởi vì nọc độc của loại rắn này cực mạnh.

Bất kỳ con vật nào bị cắn nếu không được điều trị kịp thời, hầu như không có khả năng sống sót.

Bạch Mi Xà thông thường có chiều dài khoảng một mét, trọng lượng từ một đến hai kg.

Giới tự nhiên có quy tắc của nó.

Rắn độc không lớn, mãng xà khổng lồ không độc.

Loại vừa độc vừa lớn như thế này, thực sự là hiếm thấy trên đời.

Chỉ có thể nói, chúng tôi khá xui xẻo.

Chân Hàn Minh run như vừa tập xong hai trăm cân squat.

Anh ta đáng thương nhìn tôi, cảm giác cả người sắp tan nát:

"Bạch Mi Xà là độc vương của Trường Bạch Sơn chúng ta, con rắn vừa rồi ước chừng phải dài hơn bốn mét."

"Cái thứ đó, phun ra độc dịch phải được một chai Sprite."

"Hay là, chúng ta đi thôi?"

Tôi cũng có chút do dự.

Thứ này, tốc độ cực nhanh, thân mang kịch độc, sức lực lại lớn.

Hơn nữa nó cũng không phải là quỷ, linh phù ném lên người căn bản không có tác dụng.

Gặp phải lệ quỷ chúng tôi còn có thể so chiêu một chút, đụng phải con rắn này, quả thực vô phương giải quyết.

"Không ai được phép đi!"

Lưu Khải Toàn thấy chúng tôi do dự, lại lấy ra một khẩu s.ú.n.g lục kiểu cũ đen ngòm.

Khẩu s.ú.n.g đó không biết đã bao nhiêu năm tuổi, báng s.ú.n.g cảm giác đã cũ đến bóng nhẫy.

Lúc này Kiều Mặc Vũ đang đứng ngay bên cạnh hắn, hắn bước tới dùng s.ú.n.g dí vào đầu Kiều Mặc Vũ.

"Các người dám đi, tôi sẽ b.ắ.n c.h.ế.t cô ta."

Tôi giả bộ không quan tâm:

"Thần kinh, đương nhiên là mạng mình quan trọng nhất rồi, b.ắ.n c.h.ế.t thì b.ắ.n thôi!"

"Tôi thấy phong thủy chỗ này không tệ, c.h.ế.t ở đây cũng không có gì không tốt."

Kiều Mặc Vũ trợn mắt giận dữ:

"Tốt lắm, Lục Linh Châu, tôi biết ngay cậu là người vô nghĩa khí nhất!"

"Cậu đi đi, cậu dám đi, tôi làm ma cũng không tha cho cậu!"

Tôi cũng rất tức giận, xắn tay áo lên phun nước bọt vào mặt cô ấy:

"Tôi không có nghĩa khí?"