Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài

Chương 251: Quỷ Sâm 6



"Cậu có nghĩa khí, cậu có nghĩa khí thì tại sao còn kéo chúng tôi xuống chôn cùng!"

Kiều Mặc Vũ tức giận ngửa người ra sau, cười lạnh:

"Tốt tốt tốt, tôi biết ngay người đạo môn các người đều không đáng tin!"

"Tôn chỉ của các người là c.h.ế.t đạo hữu không c.h.ế.t bần đạo, một lũ nhát gan!"

Tôi vỗ đùi, đúng chỗ vừa bị đuôi rắn quật trúng, đau đến nhăn mặt:

"Cậu dám sỉ nhục sư môn tôi, tôi liều mạng với cậu!"

Thích xem người khác cãi nhau là bản tính của con người.

Lưu Khải Toàn và Hàn Minh xem đến không chớp mắt.

Lưu Khải Toàn tuy giơ s.ú.n.g nhưng sự chú ý đều tập trung vào hai chúng tôi.

Tôi vừa cãi nhau với Kiều Mặc Vũ, vừa muốn xông tới đánh cô ấy.

Tống Phi Phi ôm eo tôi kéo lại, nhưng bị tôi kéo theo về phía Kiều Mặc Vũ.

Ngay khi Lưu Khải Toàn hoàn hồn lại, nắm đ.ấ.m của tôi đã cách ông ta chỉ mười centimet.

Một đ.ấ.m đánh ông ta ngã xuống đất, tôi bước tới giật lấy khẩu s.ú.n.g trong tay ông ta.

Mẹ kiếp!

Thì ra là s.ú.n.g đồ chơi!

Lưu Khải Toàn thấy tôi tức giận như vậy, khuôn mặt đen già nua nở một nụ cười như hoa cúc:

"Bọn tôi là công dân tuân thủ pháp luật."

Lưu Khải Toàn già đời thành tinh, vừa nhìn đã biết chúng tôi sẽ không thực sự ra tay với ông ta:

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

"Cô bé, cô là đạo sĩ à?"

"Đạo sĩ, chắc không tùy tiện gi//ết người đâu nhỉ!"

"Dù sao các người không giúp tôi hái được quỷ sâm, tôi sẽ không nói cho các người biết tung tích của Lưu Đại Tráng."

"Hắc hắc, lão già này đã luyện ra một thứ ghê gớm lắm đấy!"

Vừa rồi bị con rắn lục bạch mi đánh úp không kịp trở tay, nhưng đã lên núi hái sâm, không thể không có chuẩn bị.

Lưu Khải Toàn lấy bột xua rắn đã chuẩn bị sẵn rải dọc đường, còn xịt rượu hùng hoàng lên người chúng tôi.

Tôi nghĩ thứ này có tác dụng với rắn thường, nhưng muốn xua đuổi con rắn canh sâm kia, e là không được.

Con rắn này không biết đã canh giữ bên cạnh quỷ sâm bao nhiêu năm, dựa vào linh khí của quỷ sâm để tu luyện, đừng nói là rắc hùng hoàng, dù rắc thuốc trừ sâu nó cũng không dễ dàng rời đi.

"Đồng tiền cỏ đã ở đây, chứng tỏ quỷ sâm ở gần đây."

Lưu Khải Toàn hạ thấp giọng, vừa đi vừa cảnh giác nhìn xung quanh.

"Nhân sâm thuộc dương, mọc hướng lên trên."

"Quỷ sâm thuộc âm, mọc hướng xuống dưới."

"Cho nên trên mặt đất, chúng ta không thể thấy dấu vết của quỷ sâm."

Tôi gãi đầu, trong lòng có chút bực bội.

Con rắn lục bạch mi không biết đang trốn ở đâu nhìn chằm chằm chúng tôi, còn phải đi tìm quỷ sâm vào lúc này.

Tìm quỷ sâm thì thôi đi, còn mọc dưới đất nữa chứ.

Lưu Khải Toàn nheo mắt nhìn chúng tôi:

"Quỷ sâm thích con gái, đặc biệt là những cô gái trẻ đẹp còn trinh."

"Chúng sẽ mọc ra ngụy trang trên mặt đất, có thể là cỏ dại thường thấy, cũng có thể là một bông hoa dại."

"Nhưng khi con gái đi qua, nó sẽ chủ động tiến lại gần."

Lưu Khải Toàn bảo ba người chúng tôi chia nhau ra đi tìm quỷ sâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nếu rắn lục bạch mi tấn công, ông ta và Hàn Minh sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ chúng tôi.

Tôi nhìn ông ta không cảm xúc:

"Lấy cái gì bảo vệ?"

"Súng đồ chơi của ông? à"

Tôi nắm chặt con d.a.o găm trong tay, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Quỷ sâm thích con gái xinh đẹp.

Trong ba người, không nghi ngờ gì, tôi là người xinh đẹp nhất.

Điều đó có nghĩa là, khả năng tôi bị rắn lục bạch mi tấn công là lớn nhất.

Đáng ghét, tại sao con gái xinh đẹp phải chịu đựng nhiều hơn chứ?

Tôi lo lắng đi trong rừng rậm, vừa đi vừa cúi đầu dùng chân đá vào đám cỏ dại, bụi rậm mà tôi gặp.

"Ối mẹ ơi!"

Từ xa truyền đến tiếng kêu kinh hãi của Tống Phi Phi.

Trong không khí lập tức tràn ngập một mùi rất khó chịu, xộc vào mũi khiến tôi hoa mắt chóng mặt, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Tống Phi Phi này ghê thật đấy, lấy đâu ra l.ự.u đ.ạ.n khói vậy!

Trời vốn đã tối, thêm khói trắng dày đặc xông vào khiến người ta không mở mắt ra được.

Tôi nhắm mắt lại như người mù, đứng trên núi không dám nhúc nhích.

"Bùm~"

Một lực lớn đập vào ngực, cả người tôi bay ngang ra ngoài, đập vào thân cây mới buộc phải dừng lại.

Tôi chật vật lăn hai vòng trên mặt đất, một hơi nghẹn ở n.g.ự.c không lên được, suýt chút nữa thì ngất đi.

Má ơi, đau c.h.ế.t tôi rồi!

Tôi nằm sấp trên mặt đất bất động, nhắm mắt lại thỉnh thoảng nghe thấy vài tiếng kêu thảm thiết.

Còn có tiếng va chạm điên cuồng của con rắn khổng lồ.

Có cây bị đập gãy ngang thân, thân cây nằm ngang, đầy lá xào xạc.

Nhìn con rắn điên cuồng như vậy, chắc Tống Phi Phi không sao đâu.

Nó chọc ai không chọc, lại đi chọc người chơi hệ nạp tiền Tống Phi Phi.

Tống Phi Phi này dạo trước đã mua lại một công ty công nghệ.

Toàn công ty không có việc gì làm, chỉ có ngày ngày giúp cô ấy nghiên cứu các thiết bị công nghệ cao.

Tôi không nghi ngờ gì rằng có một ngày cô ấy có thể tự chế cho mình một bộ quần áo Người Sắt.

Đến lúc đó đừng nói là Hồng Mao Cự Nhân, ngay cả Hạn Bạt e là cũng có một trận chiến để đánh.

Uy lực của tư bản, thật đáng sợ.

Khói dần tan đi, tôi tìm một chai nước sạch rửa mắt xong, cảm thấy người cuối cùng cũng sống lại.

Dưới ánh đèn pin trắng xóa, trước mắt là một cảnh tượng hỗn loạn.

Bảy tám cây bị đập gãy ngang thân, xung quanh bụi rậm thấp bị bật cả gốc.

Không xa có một tảng đá lớn cũng bị đập vỡ, đá lớn đá nhỏ bay tứ tung.

Tống Phi Phi đang dựa vào một cái cây gãy thở dốc, mặt bị đá vụn cứa phải nhiều vết, nửa khuôn mặt đầy máu.

Cô ấy không để ý đưa tay lau một cái, nhìn thấy tôi thì đắc ý nhướn mày:

"Hắc hắc, bà đây nhét vào mồm nó một viên đạn ớt."

"Đạn ớt đặc chế, sản xuất tại Ấn Độ, khi thử nghiệm có thể xua đuổi voi chạy mất mười dặm."

Các bạn hãy theo dõi Thế Giới Tiểu Thuyết trên KhỉD nhé.