Linh Châu 33 – Ngũ Tệ Trận – Anh Đào Tiểu Tửu
Anh trai của bạn tôi mắc bệnh lạ, từ cổ trở xuống không thể cử động.
Cô ấy mời tôi đến xem phong thủy, nói rằng nghi ngờ anh trai mình bị trúng tà.
Nhưng không ngờ, đây lại là một màn lừa gạt.
Anh trai cô ấy vốn dĩ không bệnh, chỉ là giả vờ liệt chỉ để xem tôi bẽ mặt.
Giữa những tiếng cười nhạo báng của họ, tôi cau mày:
"Nhà các người đã bị người ta bày Ngũ Tệ Trận."
"Người nhà ắt sẽ chết, tàn, ngốc, cô, nghèo."
"Các người có xem không thì bảo, không xem tôi đi đây."
Anh trai bạn tôi tức giận tiến lên muốn ngăn tôi lại.
Nhưng kinh hoàng phát hiện, bản thân không thể đứng dậy được nữa.
***
"Cá to quá, mau nhìn kìa!"
Tôi cùng mấy người bạn đi cắm trại bên hồ, dựng lều xong họ bắt đầu câu cá, ai ngờ câu cả buổi, lại chẳng được con nào.
Ngay lúc mọi người đang chửi bới om sòm muốn bỏ cuộc, một con cá trắm cỏ nặng gần chục cân vẫy đuôi, ung dung tự tại bơi đến bờ hồ.
Hàn Đình Đình cầm vợt muốn tiến lên vớt cá, tôi nắm chặt lấy cổ tay cô ấy.
"Đừng qua đó."
"Trên núi không nhặt thịt, ven sông không nhặt cá, chưa nghe bao giờ sao?"
Lúc này đã là sáu giờ chiều, mặt trời lặn, trăng non vừa mọc, chính là lúc âm trưởng dương tiêu, cũng là lúc âm vật bắt đầu ra ngoài hoạt động.
Hàn Đình Đình có chút không vui, bĩu môi, dùng sức hất tay tôi ra.
"Lục Linh Châu cậu làm gì vậy, cậu làm tôi đau!"
Giọng cô ấy the thé lanh lảnh, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của mọi người.
"Đình Đình, có chuyện gì vậy?"
Thấy có người vây lại, Hàn Đình Đình lập tức đỏ hoe mắt.
Cô ấy rất xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, da dẻ trắng nõn.
Đặc biệt là đôi mắt, to tròn long lanh, như hồ thu trong xanh.
Giờ phút này cô ấy tủi thân bĩu môi, đôi mắt to ngập nước, nhìn thế nào cũng thấy đáng thương.
"Tôi vừa nhìn thấy một con cá trắm cỏ to lắm, muốn vớt lên tối làm canh cá."
"Kết quả Lục Linh Châu đột nhiên xuất hiện, không những dọa cá chạy mất, còn mạnh tay bóp cổ tay tôi."
"Tay tôi bị cậu ấy bóp đỏ lên rồi nè!"
Nói xong, cô ấy giơ cổ tay trắng nõn thon thả lên, trên đó quả nhiên có một vòng đỏ rất rõ ràng.
Tôi có chút lúng túng gãi đầu.
Tôi từ nhỏ đã luyện võ, lực tay quả thật lớn hơn người thường rất nhiều.
"Lục Linh Châu, tại sao cậu không cho Đình Đình vớt cá?"
Hôm nay đi cắm trại này, là do một nhóm online tổ chức, đến tham gia cũng toàn là streamer, đa số mọi người đều không quen tôi.
Hàn Đình Đình xinh đẹp, còn là phú nhị đại, rất nhiều người tình nguyện làm hộ hoa sứ giả.
Thấy cô ấy chịu tủi thân, lập tức có người lên tiếng trách tôi.
Tôi nhìn thoáng qua về hướng bờ hồ.
Bây giờ trên bờ đứng không ít người, nếu là cá bình thường, đã sớm bị dọa chạy mất rồi.
Nhưng con cá trắm cỏ to mà Hàn Đình Đình vừa muốn vớt, vẫn đang lượn lờ bên bờ hồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một đôi mắt cá hắc khí nặng nề đang không ngừng đánh giá mọi người trên bờ.
Tôi nhìn thấy, không khỏi run lên một cái.
Trẻ con lớn lên ở nông thôn, đều nghe qua lời dạy của người lớn trong nhà.
Trên núi không nhặt thịt, ven sông không nhặt cá.
Thịt đột nhiên xuất hiện trên núi, đa phần là đồ cúng tế.
Cúng tế sơn thần, hoặc là vong hồn, nếu không cẩn thận nhặt thịt về nhà ăn, sẽ bị sơn quỷ báo thù.
Còn ven sông không nhặt cá, là vì trong sông ngòi ao hồ, thường có quỷ xuất hiện.
Cá trong núi phần lớn đều rất nhát gan, nhanh nhẹn, còn chưa đợi người ta đến gần đã chạy mất dạng.
Loại cố ý xuất hiện bên hồ đợi người đến bắt này, thường là thuỷ quỷ đang chờ người đến làm thế thân.
Trong dân gian, còn gọi loại cá này là, ngư tác, cá dẫn đường.
Không phải người câu cá, mà là cá câu người.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Nhưng cho dù là cá dẫn đường, cũng sẽ chỉ ra tay khi người ta đi lẻ.
Trên bờ bây giờ đang đứng đầy người, nó còn không chịu rời đi, tuyệt đối không phải là thuỷ quỷ bình thường.
Nghe tôi nói xong, mọi người nhìn nhau, biểu cảm đều rất phức tạp.
"Phụt!"
Hàn Đình Đình dẫn đầu cười ra tiếng, đánh vỡ sự trầm mặc ngắn ngủi.
Những người khác phản ứng lại, lập tức bật ra một trận cười tập thể.
"Tôi lớn lên ở thôn quê nè, sao mẹ tôi không nói với tôi câu này?"
"Ha ha ha ha Lục Linh Châu cậu đúng là nhân tài, cái gì cũng bịa ra được."
"Còn thuỷ quỷ, sao cậu không nói con cá đó là Hải Vương luôn đi? Loại có thể lên trời xuống đất ấy!"
Con cá trắm cỏ bên hồ vẫy đuôi, b.ắ.n lên một vòng gợn sóng.
Tôi nhíu mày quét mắt nhìn bọn họ: "Các người không tin?"
Hàn Đình Đình bĩu môi, rõ ràng là không coi trọng lời của tôi.
"Thôi thôi, mọi người đều là người đã qua chín năm giáo dục bắt buộc."
"Đừng có bịa chuyện inh tinh nữa, cậu xin lỗi tôi một câu, chuyện này coi như xong."
Hàn Đình Đình vừa nói xong, những người bạn của cô ấy cũng hùa theo:
"Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi!"
Dù sao tôi cũng là đạo sĩ.
Xuất gia, tự nhiên khoan dung với người, lòng đầy từ bi.
Đánh cho bọn họ một trận, coi như xong.
Ngay lúc tôi xắn tay áo lên, chuẩn bị đánh người, bên hồ truyền đến một tiếng kinh hô:
"Ái da!"
Mọi người xem náo nhiệt quá hăng say, có người không cẩn thận rơi xuống hồ.
Người rơi xuống hồ, là một trong những người theo đuổi Hàn Đình Đình, mọi người đều gọi anh ta là Dã Ca.
Anh ta là một thích các hoạt động ngoài trời, am hiểu đủ các thể loại kỹ năng sinh tồn.
Thấy người rơi xuống nước là anh ta, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Đình Đình vỗ vỗ ngực, trên mặt mang theo ý cười:
"Dã Ca là sinh viên thể thao, chuyên ngành là bơi lội."
"Anh ấy còn từng đoạt giải của tỉnh nữa đó, nghe nói suýt chút nữa là vào đội tuyển quốc gia rồi."
"Dã Ca, đừng nghịch nữa, mau lên đi."