Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài

Chương 281: Ngũ Tệ Trận 5



Anh ta bước lên, nửa ôm lấy Hàn Trạch.

Nếu một người chân có lực bị ôm đột ngột như vậy, theo bản năng sẽ dùng sức chống đỡ cơ thể.

Nhưng Hàn Trạch toàn thân mềm nhũn, giống như một đống bùn nhão.

Hàn Thần sắc mặt đại biến, quát lớn với tôi một tiếng:

"Lục Linh Châu! Cô đã làm gì anh trai tôi!"

Tôi không để ý đến anh ta, mà nghiêng mặt về phía Hàn Đình Đình.

"Vừa rồi khi chúng ta đi qua hàng cây ngô đồng phía đông nhà các cô, cô có nhìn thấy hết không?"

Nhà họ Hàn trang trí theo kiểu Âu, trong nhà có không ít tượng điêu khắc, bên hông nhà cũng trồng cây ngô đồng mà người Pháp yêu thích nhất.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Trong hàng cây ngô đồng kia, dựng một tượng đồng Napoleon cao bằng người thật.

Napoleon một tay giơ kiếm, một tay ghìm ngựa, trông cực kỳ có khí thế.

Hàn Đình Đình mờ mịt lắc đầu:

"Thấy cái gì?"

"Tôi vừa rồi có hỏi cô, vì sao thanh kiếm kia lại vàng óng không?"

Mỗi khi đến lúc mặt trời lặn, ánh chiều tà buông xuống, từng tia nắng xuyên qua khe hở của cây cối, vừa hay chiếu vào đầu kiếm mà bức tượng giơ lên.

Kiếm đồng quang mang rực rỡ, khiến cả bức tượng dường như sống lại.

Hàn Đình Đình nói, vị trí của bức tượng này là do nhà thiết kế cố ý chọn, chính là để buổi tối có cảnh tượng rung động lòng người này.

"Tôi hỏi cô, bức tượng đồng kia có phải mới dựng không, đến nay hẳn là đúng 49 ngày."

"Không đúng, hai tháng này mưa 7 ngày, còn 5 ngày là trời âm u."

"Cho nên bức tượng đồng này, hẳn là đã dựng được 61 ngày, tức là ngày hôm nay hai tháng trước."

Ba anh em nhà họ Hàn đều nghe đến ngây người.

Hàn Trạch mặt trắng bệch, cố gắng đứng dậy mấy lần đều thất bại, ủ rũ dựa vào xe lăn:

"Cô nói những điều này, thì có quan hệ gì đến chân của tôi?"

Xung quanh vây quanh quá nhiều người.

Chủ mưu bày trận, rất có thể đang ẩn nấp trong đám người này.

Thấy tôi do dự không muốn nói rõ,Hàn Đình Đình không nhịn được nữa:

"Lục Linh Châu, đến lúc nào rồi mà cô còn giả thần giả thánh!"

"Chân của anh trai tôi chắc chắn là do cô dùng yêu pháp gì đó, có phải cô đã thừa lúc không ai để ý mà châm vào huyệt đạo của anh ấy?"

"Tôi biết mấy đạo sĩ các cô đều biết một chút y thuật."

Hàn Trạch bừng tỉnh ngộ: "Tôi nói mà, chân của tôi vừa rồi đau nhói một cái, sau đó tôi không thể đi được nữa!"

Hàn Thần tức giận không kìm nén được, tiến lên nắm chặt cổ tay tôi:

"Thứ yêu đạo này! Vì tiền mà dám dùng những thủ đoạn hèn hạ thế này!"

"Cô có tin là tôi sẽ báo cảnh sát bắt cô không!"

Tôi còn chưa có động tác gì, Tống Phi Phi đã đập bàn đứng dậy.

Cô ấy lao tới tát một cái vào mặt Hàn Thần, tiếng tát giòn tan khiến tất cả mọi người đều sững sờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Lừa cái chân của bố anh!"

"Tiền của tôi còn không đủ cho cô ấy lừa sao, phải đến lừa anh, anh là cái thá gì chứ!"

Hàn Thần bàng hoàng ôm mặt, với vẻ mặt không thể tin rằng mình vừa bị người khác đánh.

Tôi thở dài, bước tới kéo tay áo Tống Phi Phi:

"Dù sao họ cũng là khách hàng mà."

"Làm sao có thể đánh người tùy tiện thế? Tát chừng mười mấy cái cho có lệ là được rồi."

Hàn Đình Đình tức đến phát khóc.

Hàn Thần nắm chặt nắm đấm, đôi mắt đen long lên ngọn lửa giận dữ.

Rõ ràng là anh ta đã dùng hết sức lực toàn thân mới kiềm chế được bản thân không đánh trả.

Anh ta trừng mắt nhìn Tống Phi Phi, nghiến răng từng chữ một: "Cái tát này, tôi cần nhà họ Tống một lời giải thích."

Tống Phi Phi đảo mắt, đẩy tôi đến trước mặt anh em nhà họ Hàn: Lục đại sư, giải thích đi."

Nói về việc đắc tội người khác, Tống Phi Phi đứng đầu, không ai dám xưng thứ hai.

Cô nàng này đã tập võ với tôi hai năm, lực tay rất mạnh.

Hàn Thần da trắng, dấu tay đó in trên mặt, rõ mồn một, đặc biệt nổi bật.

Phải nói là ngón tay cô ấy cũng khá dài nhỉ.

Dù sao Tống Phi Phi đã ra tay đánh người trước, tôi chỉ có thể kiên nhẫn giải thích với họ.

Chấn, thuộc mộc, vị trí phương Đông.

Trong một gia đình, đại diện cho trưởng nam.

Khu rừng cây ngô đồng ở phía đông biệt thự nhà họ Hàn, có mối liên hệ mật thiết với vận mệnh của con trai cả nhà họ Hàn là Hàn Trạch.

Ngũ hành tương sinh tương khắc.

Có người đã đặt một bức tượng đồng thau trong khu rừng ngô đồng này. Đồng thau thuộc kim, mà kim thì khắc mộc. Thanh kiếm đồng đó, mũi kiếm chĩa về hướng đông chính vị của cả khu rừng ngô đồng.

Kiếm kim sát phạt, và buổi chiều tối, trong mười hai thời thần cổ đại là thời Thân. Thân thuộc dương kim. Khi thanh kiếm đồng hấp thụ đủ bốn mươi chín ngày khí kim, vị trí phương đông sẽ bị phá.

Vị đông một khi bị phá, con trai cả nhà họ Hàn là Hàn Trạch tự nhiên sẽ gặp xui xẻo.

Trận pháp được bày ra cho nhà họ Hàn là trận Ngũ Tệ.

Và anh ta vừa hay ứng với chữ "Tàn". Vì vậy, Hàn Trạch chắc chắn sẽ trở thành người tàn tật.

"Thế còn Đình Đình thì sao, Đình Đình ứng với cái gì?!"

Người phá vỡ sự im lặng đầu tiên là Dã ca.

Anh ta mặt tái nhợt, hoảng hốt nhìn quanh, dường như sợ có thứ gì đó đột nhiên nhảy ra từ trong sân.

Hàn Đình Đình khó chịu kéo anh ta một cái: "Anh làm gì vậy, anh thực sự tin vào những lời ma quỷ của Lục Linh Châu sao?"

"Cô ta trước đây còn lừa chúng ta là hồ đó có ma nước đấy, anh quên rồi à?"

Dã Ca mím chặt môi, do dự mãi, cuối cùng vẫn cúi đầu bước sang một bên.

"Tôi, tôi chỉ sợ lỡ như..."

"Chậc, sĩ diện quan trọng vậy sao?"

Tôi đánh giá Dã Ca từ trên xuống dưới, dáng vẻ thì cũng ra gì đấy, chỉ là không làm nên trò trống gì.

"Còn quan trọng hơn mạng của người anh thích?"