"Tôi đã nói rồi, dưới trận Ngũ Tệ, người nhà họ Hàn chắc chắn một người chết, một người tàn, một người ngốc, một người nghèo, một người cô độc."
"Hàn Đình Đình, chính là người chếc đó."
"Trong Bát Quái, Đoái là Trạch, là Nước, là Thiếu Nữ."
"Trong tất cả các vật trấn yểm, tượng Đại Vũ kia là lợi hại nhất."
"Vũ Đế mang Cửu Đỉnh trấn giữ, Hàn Đình Đình bị khắc đến không còn chút sinh cơ nào, chắc chắn phải chếc."
Hàn Đình Đình khóc nức nở, nước mắt lưng tròng, giọng nghẹn ngào:
"Lục Linh Châu, cô lại nguyền rủa tôi như vậy!"
"Không chỉ nguyền rủa tôi chết, còn nguyền rủa cả nhà tôi nữa..."
"Trên đời này sao lại có người đàn bà độc ác như cô!"
Xem phong thủy cho người ta, sao lại mệt mỏi đến vậy chứ?
Hàn Thần ôm cô ta nhẹ nhàng an ủi.
Hàn Trạch ngồi trên xe lăn, ánh mắt u ám sâu thẳm, khiến người ta không nhìn thấu được suy nghĩ của anh ta.
Hôm nay Hàn Đình Đình cố ý mời rất nhiều bạn bè đến để xem tôi bẽ mặt.
Thấy cô ta khóc lóc thảm thiết, mọi người đều xúm lại an ủi cô ta, tiện thể chỉ trích tôi.
"Câm miệng hết cho tôi! Đừng ồn ào nữa!"
Tống Phi Phi hét lớn một tiếng, trong sân lập tức im phăng phắc.
"Hàn Đình Đình, phong thủy này cô thích xem thì xem, không thích thì cút!"
Hàn Đình Đình tức giận đến nấc cụt:
"Hức, Tống Phi Phi, cô lên mặt cái gì chứ!"
"Cô cứ bị Lục Linh Châu lừa đi, hức, sớm muộn gì cũng có ngày cô hối hận!"
"Anh cả, anh hai, hức, chúng ta đi!"
Hàn Đình Đình vừa nói, vừa đẩy xe lăn của Hàn Trạch.
Con đường bằng phẳng như vậy, mà cô ta lại vấp ngã ngay trên đất bằng.
Cơ thể mất thăng bằng, hai tay vung vẩy trong không trung, hét lên một tiếng rồi nhào về phía trước.
Hướng ngã, chính là góc nhọn nhô ra trên bệ tượng Đại Vũ.
Bức tượng đó được làm bằng đá granite, cứng rắn vô cùng.
Tống Phi Phi đứng gần cô ta nhất.
Thấy cô ta gặp sự cố bất ngờ, cô mắt nhanh tay lẹ lao lên, tóm lấy eo cô ta.
Lúc này, con ngươi của cô ta chỉ còn cách góc nhọn kia chưa đến một centimet.
Trong vườn chỉ còn lại tiếng nuốt nước bọt.
Sáng nay vừa mưa xong, thời tiết rất mát mẻ, nhưng trên mặt Dã Ca lại phủ đầy mồ hôi li ti.
Một giọt mồ hôi lớn từ thái dương anh ta lăn xuống, xuyên qua lông mày rồi nhỏ vào mắt.
Anh ta cũng không đưa tay lau, chỉ nhìn chằm chằm vào Hàn Đình Đình, như thể chỉ cần anh ta chớp mắt một cái, Hàn Đình Đình sẽ đột ngột c.h.ế.t ngay trước mắt anh ta.
Tôi bước lên kéo Hàn Đình Đình dậy, đưa tay véo mặt cô ta, ép cô ta ngẩng đầu nhìn tôi:
"Phim nước ngoài 'Điểm Đến Cuối Cùng' xem chưa?"
"Trận Ngũ Tệ đã thành, hôm nay, chính là lúc trận pháp phát động."
"Một khi trận pháp chưa bị phá, cô cứ chờ mà xem một nghìn lẻ một kiểu c.h.ế.t của mình đi."
Hàn Đình Đình rùng mình.
Cô ta cắn chặt môi, giọng nói vốn trong trẻo ngọt ngào trở nên khô khốc:
"Cô, cô đừng dọa tôi, tôi không tin..."
Chậc, khuyên người sắp c.h.ế.t cũng bằng thừa.
Tôi vỗ tay, nghiêng đầu về phía Tống Phi Phi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Thôi được rồi, của cho không bằng cách cho."
"Đi thôi đi thôi, về nhà ăn cơm."
Tống Phi Phi hừ một tiếng, kiêu ngạo hất tóc:
"Được, về nhà rồi tính sổ với cô sau."
Hai chúng tôi quay người bước về phía cổng lớn, vừa đi được hai bước, có một người "bịch" một tiếng quỳ xuống ôm lấy chân tôi.
"Đại sư Linh Châu! Cô không thể đi được!"
"Cô đi rồi, Đình Đình phải làm sao!"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
"Cô ấy sẽ chết, cô ấy thật sự sẽ chết!"
Dã Ca ôm chân tôi, khóc lóc sướt mướt, hình tượng hoàn toàn sụp đổ.
Hàn Đình Đình cảm thấy hơi mất mặt, tức giận đến mức định giật tay anh ta ra:
"Anh đứng lên cho tôi, anh quỳ cái tên lừa đảo này làm gì!"
Dã Ca đẩy Hàn Đình Đình ra, không dám nhìn vào mắt cô ta:
"Đình Đình, anh mới là kẻ lừa đảo..."
"Hồ đó thật sự có thuỷ quỷ, là Linh Châu đã cứu anh!"
Dã Ca không để ý đến ánh mắt kỳ lạ của mọi người, chỉ ôm chặt lấy đùi tôi:
"Tôi sẽ không để cô đi đâu."
"Tôi cho cô ba triăm vạn, cô giúp tôi bảo vệ mạng cho Đình Đình!"
Chân vừa định đá ra lặng lẽ thu về.
Tôi đưa tay vỗ mạnh vào vai Dã Ca:
"Tiền bạc gì chứ, người xuất gia sao lại tính toán chuyện này?"
"Tôi chỉ niệm tình anh thật lòng với cô ấy, nên mới giúp anh thôi."
"Số tài khoản ngân hàng đã gửi cho anh rồi, anh xem đi."
Dã Ca lau khô nước mắt, luống cuống tay chân lấy điện thoại ra.
Sợ tôi đổi ý, anh ta dùng tốc độ nhanh nhất chuyển tiền cho tôi.
Nhận được tin nhắn báo tiền về, tôi đứng thẳng người, thu lại vẻ thờ ơ.
"Tôi muốn phá trận ở nhà họ Hàn, trừ người nhà họ Hàn ra, những người còn lại đều ra ngoài."
Hàn Đình Đình không tin tôi, nhưng lại tin Dã Ca.
Hàn Thần và Hàn Trạch nhìn nhau, đều giữ im lặng.
Những người đến xem náo nhiệt tuy không cam tâm, nhưng cũng không tiện ở lại.
Đợi mọi người đi hết, tôi lấy ra một lá bùa hộ mệnh đưa cho Hàn Đình Đình.
"Cầm trong tay, cảm thấy nóng thì gọi tôi."
Hàn Thần cười khẩy một tiếng, giọng điệu vô cùng khinh bỉ:
"Đình Đình, người theo đuổi này của em tuy đầu óc không tốt, nhưng lại rất hào phóng với em đấy."
Tôi vốn đã lấy ra một lá bùa hộ mệnh khác, thấy anh ta như vậy, lặng lẽ cất lá bùa vào túi.
"Hàn Thần, anh đã gặp người ngốc bao giờ chưa?"
Hàn Thần lùi lại một bước, dùng ánh mắt khinh miệt đánh giá tôi từ trên xuống dưới:
"Cô muốn nói gì?"
Tôi cười tươi với anh ta:
"Trận Ngũ Tệ phát động, lát nữa anh sẽ biến thành một thằng ngốc."
"Đến lúc đó tôi sẽ quay lại hết cho anh xem, xem anh ngốc kiểu gì."
Hàn Thần trừng mắt nhìn tôi, đôi mắt đen láy càng lúc càng lạnh lẽo: "Sao, cô còn muốn bỏ thuốc tôi?"
Tống Phi Phi giơ tay lên, Hàn Thần sợ hãi nhanh chóng lùi lại một bước.
Các bạn hãy theo dõi Thế Giới Tiểu Thuyết trên KhỉD nhé.