Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài

Chương 301: Sinh Tồn Nơi Đảo Hoang 5



Ngay cả những máy quay chịu trách nhiệm quay chúng tôi, cũng giảm đi mấy cái.

Trương Sa Sa mấy người cũng ôm đầu, nhanh chóng chạy về phía lều của mình.

Bỗng chốc, xung quanh dường như chỉ còn lại một mình Đường Huyên nhỏ bé, đáng thương, lại bất lực.

"Đệt, mèo mù vớ phải chuột chết!"

"Chắc Lục Linh Châu cười đến toe toét cả mồm rồi, sao lại có loại người hèn hạ như vậy chứ!"

"Chắc cô ta đang đắc ý lắm, sắp sửa đến chê cười Đường Huyên rồi đấy."

"Tôi tuyên bố Lục Linh Châu là người tôi ghét nhất!"

Đường Huyên rụt vai lại, bối rối lại ủy khuất cắn môi.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Nhìn cô ta như vậy, tôi không khỏi nhớ tới dáng vẻ Đường Nghệ hết lần này đến lần khác khẩn cầu tôi.

"Linh Châu, tôi chỉ có một đứa cháu gái là Huyên Huyên thôi. Nó bị chúng tôi nuông chiều hư rồi, tính cách khó tránh khỏi có chút tiểu thư, mong cháu đừng chấp nhặt với nó."

Đường Nghệ cũng là một người khổ mệnh.

Tôi thở dài một tiếng, vẫy tay với Đường Huyên.

"Đứng ngốc ra đấy làm gì, trời mưa rồi mà không biết tránh mưa à?

"Còn không mau vào đây!"

Đường Huyên ngẩn người, lắc đầu nhìn xung quanh.

"Cô, cô đang nói với tôi sao?"

Dáng vẻ này, trông càng ngốc nghếch hơn.

Tôi dứt khoát kéo cô ta vào lều, tiện tay ném cho cô ta một chiếc khăn lông.

"Lau đi, đừng để bị cảm lạnh."

Đường Huyên lại khóc, ôm đầu gối cuộn tròn người lại, nức nở, nước mắt như hoa lê đẫm mưa.

Tôi sợ nhất con gái khóc, nhìn mà nhức cả đầu.

"Thôi thôi, không đuổi cô nữa. Đợi mưa tạnh, tôi sẽ giúp cô dựng lều."

Đường Huyên không khóc nữa, trên hàng mi dài cong vút còn vương những giọt nước mắt long lanh.

"Cô, cô thật sự là đạo sĩ sao?"

Tôi liếc mắt.

"Tôi không phải, cô mới là."

Mưa đến nhanh, đi cũng nhanh.

Chưa đầy nửa tiếng, mây đen tan đi, ánh nắng chói chang lại một lần nữa chiếu xuống mặt đất.

Không khí sau cơn mưa vẫn còn mang theo rất nhiều hơi nước, bị nhiệt độ cao chiếu vào, chẳng khác nào một cái lồng hấp.

Cái cây trọc đầu này, đến một chút bóng râm cũng không cho.

Tôi đội nắng đứng ở cửa lều, cảm thấy mình sắp bị phơi khô rồi.

Đúng lúc này, Lục Bân và nữ bác sĩ Phó Ngọc còn vây quanh tôi, cứ nhất định kéo tôi nói chuyện.

"Tránh ra một chút, mấy người hút hết không khí của tôi rồi!"

Lục Bân cũng không tức giận, rất bình thản lùi lại một bước, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào tôi.

"Sao cô biết trời sẽ mưa?"

Phó Ngọc cũng rất tò mò đánh giá tôi.

"Lục Bân rất chuyên nghiệp, phán đoán của anh ấy rất ít khi sai.

"Dù là từ luồng khí, hay là từ tầng mây mà nói, trời hôm nay đều không có dấu hiệu sẽ mưa."

Thiên tượng biến hóa khôn lường, đâu phải chỉ từ một hai việc mà có thể suy đoán được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Các loại nguyên nhân vô cùng phức tạp, rất nhiều chuyện thậm chí vượt quá nhận thức của người bình thường.

Nghĩ đến việc tài khoản của tôi bị khóa vì tuyên truyền mê tín dị đoan, trong lòng tôi chua xót.

Cái tài khoản mấy triệu fan của tôi, cứ thế mà bay màu.

"Tôi bói quẻ."

Tôi tùy ý bày ra một ấn quyết tay, định tâm truyền bá mê tín phong kiến đến cùng.

Lục Bân ngẩn người, dở khóc dở cười nhìn tôi.

"Nếu cô thật sự không muốn nói, cũng không cần phải viện cớ này."

Trương Sa Sa vốn dĩ mong chờ Đường Huyên bị ướt như chuột lột, thấy tôi và Đường Huyên làm lành, cô ta rất bất mãn.

"Tôi thấy ấy à, chính là có người mèo mù vớ phải chuột chết, đoán mò trúng thôi!"

Trời nóng như vậy, nước uống còn bị hạn chế, ai rảnh đứng dưới trời nắng mà cãi nhau với người ta?

Tôi tùy ý đối phó với Trương Sa Sa vài câu, liền đuổi bọn họ đi.

Sinh tồn ở hòn đảo hoang này, tất cả thức ăn đều phải tự mình nghĩ cách.

Đêm xuống hòn đảo hoang đầy rẫy nguy hiểm, đám Lục Bân chuẩn bị đi tìm kiếm thức ăn.

Tôi ngẩng đầu nhìn mặt trời treo cao, lúc này chắc là hơn bốn giờ chiều rồi.

Ở một môi trường không quen thuộc, dành nhiều thời gian hơn để tìm kiếm thức ăn luôn là điều đúng đắn.

Chỉ là, tôi sợ nóng, còn sợ bị rám nắng.

Thấy tôi lại chuẩn bị chui vào trong lều, Đường Huyên có chút lo lắng.

"Lục Linh Châu, chúng ta không đi tìm đồ ăn sao?"

Lục Bân và Chu Dao đã xuống nước, chuẩn bị bắt đồ ăn ở biển.

Ngay cả Trương Sa Sa, cũng đội mũ, đi theo Phó Ngọc cùng nhau đi tìm xem có loại thực vật nào ăn được không.

Đường Huyên lắc lắc cái bình nước khoáng đã cạn đáy trong tay, sắc mặt cuối cùng cũng có chút không giữ được.

"Cô uống hết nước rồi?!"

Tôi liếc cô ta một cái, có chút không thể lý giải được tại sao cô ta lại tức giận.

"Cái bình của cô tự rửa tay rồi, cái bình này là của tôi.

"Tôi uống nước của tôi, có vấn đề gì?"

Đường Huyên vô cùng sụp đổ.

"Không có nước, không có thức ăn, chúng ta phải sinh tồn thế nào?!

"Cô bây giờ không đi tìm đồ ăn, chẳng lẽ muốn đợi đến tối mới đi sao?"

Người với người, đến cả sự tin tưởng cơ bản nhất cũng không có.

Tôi bất đắc dĩ lấy đồng xu ra, ở trước mặt cô ta vô cùng nghiêm túc bói một quẻ.

"Nhìn thấy chưa? Bây giờ không phải là giờ lành để đi tìm thức ăn. Giờ Tuất một khắc, hướng tây bắc, tự nhiên sẽ có thức ăn xuất hiện."

Đường Huyên lại tức đến khóc.

Nhìn cô ta mắt đỏ hoe, nước mắt chực trào ra, tôi tốt bụng nhắc nhở cô ta.

"Giận hại gan, mừng hại tim, nghĩ hại tỳ, lo hại phổi, sợ hại thận. Cô dễ khóc như vậy, không những hại phổi, còn hại thận nữa.

"Cô buổi tối ngủ, có phải hay mơ, dễ tỉnh, còn đi tiểu nhiều không?"

Nghe đến hai chữ "tiểu nhiều", Đường Huyên không nhịn được nữa, ôm mặt chạy ra khỏi lều.

Tôi không hiểu lắm về điểm yếu của cô ta, tiếp tục nằm trong lều nhắm mắt dưỡng thần.

Đường Huyên vừa khóc, vừa đội nắng đi tìm thức ăn cùng Trương Sa Sa hai người.

Trương Sa Sa đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, ra sức nói móc cô ta.