Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài

Chương 302: Sinh Tồn Nơi Đảo Hoang 6



"Ôi chao, Đường Huyên, cô thật thảm. Cô là sao nhí xuất thân, vào cái giới này cũng phải được hơn chục năm rồi nhỉ?

"Bây giờ để một người mới cưỡi lên cổ, nếu là tôi, không còn mặt mũi nào gặp ai nữa!"

Giết người tru tâm.

Đường Huyên không nhịn được nữa, fan của cô ấy thì sắp phát điên rồi.

Chỉ là vài dòng mắng tôi chưa kịp hiện lên, đã bị tiếng kinh hô át đi.

Chu Dao được Lục Bân bế lên bờ biển.

Một mảng lớn da trắng nõn trên chân trái đã biến thành màu nâu đỏ, lẫn vào đó là những chấm xám.

Mặt Chu Dao tái xanh, đồng tử giãn ra, ý thức đã bắt đầu mơ hồ.

Nhân viên tổ chương trình đã chạy đi gọi Phó Ngọc.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Lúc này, cô ấy và Trương Sa Sa cùng vài người nữa chưa đi xa, nghe thấy tình hình liền chạy ngay đến.

"Đây là bị sứa đốt rồi, đừng hoảng, rửa vết thương bằng nước sạch, bôi thuốc là được."

Sự bình tĩnh của Phó Ngọc nhanh chóng nhận được vô số lời khen từ cư dân mạng.

Còn tôi, hiển nhiên trở thành đối tượng so sánh trái ngược của cô ấy.

Người của tổ chương trình thở phào nhẹ nhõm, nước nhanh chóng được đưa đến.

Phó Ngọc giữ chặt đùi Chu Dao, vặn nắp chai định dội nước lên.

Tôi nắm lấy cổ tay cô ấy.

"Đây không phải bị sứa cắn, mà là hải âm sán."

Vạn vật hữu linh.

Trong thế giới đáy biển sâu thẳm khó lường, mỗi ngày không biết có bao nhiêu sinh mạng bị nuốt chửng.

Những sinh vật biển c.h.ế.t đi này sẽ phát tán ra âm khí và oán khí.

Hải âm sán, từ đó mà sinh ra.

Chúng ký sinh trên động vật biển đã chết, sống bằng âm khí và oán khí.

Nghe tôi nói xong, ánh mắt mọi người xung quanh đều thay đổi.

Phó Ngọc mím chặt môi, giọng nói mang theo sự tức giận kìm nén.

"Lục Linh Châu, tôi biết cô rất muốn nổi tiếng. Nhưng, không nên đem tính mạng con người ra đùa giỡn.

"Tôi học y bao nhiêu năm nay, chưa từng nghe nói đến sinh vật nào tên là hải âm sán."

Cô ấy tức giận, Trương Sa Sa còn tức giận hơn.

Cô ấy và Chu Dao xác định quan hệ mới được vài tháng, đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt.

Thấy tôi cản không cho Phó Ngọc cứu người, mắt cô ấy đỏ hoe, tiến lên định đẩy tôi ra.

"Lục Linh Châu, tôi không phải là Đường Huyên cái đồ nhát gan đó! Tôi cảnh cáo cô, nếu Chu Dao có chuyện gì, tôi và cô không đội trời chung!"

Đạo diễn và nhân viên cũng vây quanh khuyên tôi, có người đóng vai người tốt, có người đóng vai người xấu.

Chu Dao là tiểu sinh đang nổi, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, tổ chương trình không gánh nổi trách nhiệm này.

Đường Huyên yếu ớt kéo tay áo tôi.

"Lục Linh Châu, cô cứ để Phó Ngọc cứu người đi. Hôm nay mới quay ngày đầu tiên, sau này cơ hội lên hình còn nhiều lắm."

Trong số rất nhiều người ở đó, không ai tin tôi.

Tôi nhìn chằm chằm Phó Ngọc, vô cùng nghiêm túc hỏi cô ấy.

"Những thứ cô chưa từng nghe nói, thì không tồn tại sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Trước đây châu Âu còn coi thuyết địa tâm là chân lý, kết quả thì sao?

"Con đường khám phá khoa học là vô tận, tất cả những gì bây giờ coi là chân lý, trong tương lai đều có khả năng bị lật đổ.

"Cô dựa vào cái gì, mà khẳng định như vậy?"

Phó Ngọc ngẩn ra, trong ánh mắt lóe lên một tia do dự và giằng xé.

Sau đó, cô ấy giật tay ra khỏi tay tôi, kiên định vặn mở chai nước khoáng.

"Tôi tin vào năng lực chuyên môn của mình."

Nước khoáng không dội lên chân Chu Dao, vì tôi đã kịp thời đưa tay ra che lại.

"Bị hải âm sán cắn, tuyệt đối không được dùng nước thường để rửa, phải dùng dương thủy.

"Nước thường dính xuống đất, nhiễm phải âm khí, chỉ có nước vô căn, mới có thể rửa trôi âm độc trên vết thương.

"Nếu không, chỉ làm vết thương thêm..."

Tôi còn chưa nói xong, Trương Sa Sa đã nhẫn nhịn đến cực hạn đột nhiên động thủ, trực tiếp nhào tới ôm lấy tôi.

Không còn sự che chắn của tôi, cả một chai nước khoáng cứ thế dội thẳng lên chân Chu Dao.

"A!"

Chu Dao vốn đang nửa hôn mê hét lên một tiếng thảm thiết, người bật lên như con ếch, ngay cả Lục Bân cũng suýt chút nữa không giữ được.

Trên đùi anh ta vốn chỉ hơi ửng đỏ, giờ nổi lên một loạt mụn nước đỏ rực, như bệnh nhân bị bỏng nặng.

Nhìn Chu Dao điên cuồng giãy giụa vặn vẹo cơ thể, Phó Ngọc luống cuống tay chân.

"Sao lại thế này!

"Chỉ là dùng nước sạch rửa vết thương, không nên có phản ứng như vậy chứ!

"Chẳng lẽ, nước này có vấn đề?"

Nhân viên lấy nước năm nay vừa tốt nghiệp đại học, vẫn còn là thực tập sinh.

Thấy ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn mình, anh ta nhắm mắt làm liều, ngửa cổ, đổ nửa chai nước còn lại vào miệng mình.

Uống xong, còn lớn tiếng ợ một cái.

"Nước là tôi lấy từ trong thùng, chúng tôi cũng tự uống, tuyệt đối không thể có vấn đề!"

"Lục Linh Châu, là cô đúng không!"

Trương Sa Sa hoảng loạn đưa tay ra, ngón tay trắng nõn chỉ thẳng vào tôi.

"Mấy người đạo sĩ đều biết biến ảo, có phải cô thừa lúc hỗn loạn đổi nước rồi không!"

Không khí hiện trường có chút im lặng.

Tôi đảo mắt nhìn một vòng, nhìn những ánh mắt nghi ngờ xen lẫn ghê tởm này, đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi.

"Mẹ kiếp, thích cứu thì cứu, người c.h.ế.t cũng không phải bạn trai tôi!"

Trương Sa Sa càng thêm chắc chắn, ánh mắt trừng tôi như muốn b.ắ.n ra dao.

"Cô quả nhiên là đạo sĩ giả! Đạo sĩ thật sự sẽ không nói tục, càng không thờ ơ với sinh mạng!"

Tôi hết sức cạn lời.

"Tôi là đạo sĩ, không phải tiện nhân, cảm ơn."

Vẻ mặt Chu Dao ngày càng đau khổ.

Lông mày nhíu chặt, há miệng thở dốc như cá mắc cạn, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

Sắc mặt anh ta, với tốc độ mắt thường có thể thấy được, trở nên xám xịt.

Da từ trắng chuyển sang xanh, rồi từ xanh chuyển sang đen, dần dần lan tỏa một tầng tử khí.

Các bạn hãy theo dõi Thế Giới Tiểu Thuyết trên KhỉD nhé.