Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài

Chương 332: Nhà Trọ Cản Thi 1



Tôi cùng bạn bè đi trekking, tá túc tại một nhà trọ trên núi, đang ngủ mơ màng thì nghe thấy tiếng người nói chuyện ở dưới lầu.

"Chỗ chúng tôi là quán trọ cõng xác, chỉ tiếp người chết, không tiếp người sống."

"Để mấy người này ở lại, chẳng phải là phá vỡ quy tắc rồi sao."

Một giọng nói khác ngập ngừng: "Không sao, g.i.ế.c hết là xong, vậy là không tính phá vỡ quy tắc."

Nhưng bọn chúng không biết, tôi là đạo sĩ Mao Sơn.

Bạn tôi, là truyền nhân duy nhất của Địa Sư.

***

Bạn đã nghe về người gấu chưa?

Tương truyền gấu nâu sống hơn sáu mươi năm, sẽ trở thành người gấu.

Chúng có trí thông minh siêu phàm, có thể đi bằng hai chân, thích ăn thịt người.

Khi người gấu bắt được người, sẽ đứng thẳng lên, dùng hai tay giữ chặt hai cánh tay người, sau đó phát ra tiếng cười quái dị vừa đáng sợ...

"Dừng dừng dừng!"

Lâm Ngữ Đồng trợn mắt, xua tay như đuổi ruồi:

"Không phải, cô nói cho tôi biết đi, rốt cuộc thì chuyện con trai của dì này mất tích, có liên quan đến người gấu đó chứ?"

Lúc này, chúng tôi đang ngồi xổm trong một khu rừng ở Tương Tây.

Đầu kề đầu, chen chúc nhau quan sát một dấu chân khổng lồ.

Dấu chân này rất lớn, có thể thấy rõ lòng bàn chân dày, năm ngón chân rõ ràng, phía trước còn có móng vuốt vô cùng sắc nhọn.

"Ngữ Đồng, có lẽ Lục Linh Châu nói thật."

Thẩm Lam nuốt nước bọt, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ sợ hãi:

"Trong khu rừng sâu này, có lẽ thực sự có người gấu."

Lần này chúng tôi vào núi, là vì Thẩm Lam.

Cô ấy là bạn thân của Tống Phi Phi, bạn tôi, đã tổ chức mấy người cùng nhau trekking trong rừng sâu.

Tương Tây, chính là địa điểm được họ lựa chọn hàng đầu.

Nơi đây có những dãy núi trùng điệp, ít người lui tới, khắp nơi tràn ngập những điều chưa biết và bí ẩn.

Chúng tôi vào núi không lâu, liền phát hiện một ngôi làng nhỏ đơn sơ.

Ngôi làng được xây dựng dựa vào núi, phong cách có chút giống nhà sàn ở Quý Châu.

Lúc này mặt trời đã lặn, trời sắp tối.

Một bà dì trong làng đi lên núi nhặt củi thấy chúng tôi, rất nhiệt tình mời chúng tôi đến nhà chơi.

Dì khoảng năm sáu mươi tuổi, tóc hoa râm, dáng người gầy gò, nhưng tinh thần rất tốt.

Nhà cửa được dọn dẹp rất sạch sẽ, chỉ có một mùi tanh hôi nhè nhẹ.

Hầu hết mọi người trong làng đều là thợ săn, dưới hiên nhà còn treo rất nhiều thịt xông khói và da thú.

Mùi tanh hôi đó, chắc là từ da thú tỏa ra.

Chúng tôi đã có một bữa tối rất vui vẻ ở nhà dì, ai nấy đều ăn no căng bụng.

Còn dì, lại ngày càng bất an.

Vì con trai dì vào núi từ chiều, đến giờ vẫn chưa về.

Ăn của người ta thì ngắn miệng, cầm của người ta thì mềm tay.

Mấy người chúng tôi liền xung phong giúp dì vào núi tìm con trai.

"Ào ào~"?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong khu rừng yên tĩnh, đột nhiên vang lên một tiếng động.

Dường như có một thứ gì đó to lớn, đang xuyên qua bụi cỏ và cây cối nhanh chóng bò về phía chúng tôi.

Thẩm Lam sợ hãi trốn sau lưng Lâm Ngữ Đồng, mặt mày tái mét:

"Đây là tiếng gì vậy?"

"Tôi hơi sợ, hay là chúng ta về trước đi."

Lâm Ngữ Đồng ôm lấy vai cô ấy, nhẹ nhàng an ủi:

"Không sao, chúng ta đông người thế cơ mà, đừng sợ."

Vốn dĩ tôi định bảo hai người họ ở lại trong làng, nhưng Thẩm Lam không chịu.

Cô ấy cảm thấy leo núi vào đêm trăng thanh gió mát, lại có một hương vị khác.

Lúc này, tôi lại có chút hối hận.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Nếu thực sự là người gấu, chỉ bằng sức lực của Thẩm Lam và Lâm Ngữ Đồng, e rằng rất khó thoát thân.

"Mấy người ở đây, tôi ra xem sao."

Tống Phi Phi xung phong, rất tiêu sái hất tóc, lập tức nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của Thẩm Lam.

"Đi đi, cẩn thận đấy."

Tống Phi Phi là một phú nhị đại siêu cấp, trang bị trên người kinh người, leo núi cũng hận không thể vũ trang đến tận răng.

Trong túi cô ấy, có đạn cay và đạn hơi cay đặc chế, đừng nói là thú hoang bình thường, cho dù có thực sự gặp phải hổ báo gì đó, cũng có thể toàn thân trở ra.

"Ối mẹ ơi!"

"Chạy mau!"

Tôi trơ mắt nhìn Tống Phi Phi chạy vào rừng rậm, rồi lại với tốc độ nhanh hơn lao ra.

Trên khuôn mặt vốn điềm tĩnh của cô ấy lộ ra vẻ kinh hoàng, đôi mắt hạnh xinh đẹp trợn to.

Sau lưng cô ấy, trước sau có hai con gấu nâu to lớn đuổi theo.

Con lớn nhìn gần như cao hai mét, mắt đỏ ngầu, há miệng như chậu máu, cách xa như vậy, vẫn có thể ngửi thấy mùi tanh hôi xộc vào mặt.

Ối mẹ ơi!

Lâm Ngữ Đồng và Thẩm Lam đều bị dọa choáng váng, đứng đờ người tại chỗ không nhúc nhích.

Tôi quay đầu lại, vừa định bảo họ mau chạy, phát hiện Kiều Mặc Vũ đã chạy chỉ còn lại một cái bóng.

Tôi tay trái kéo Thẩm Lam, tay phải lôi Lâm Ngữ Đồng, khí trầm đan điền, ba chân bốn cẳng chạy thục mạng.

Tống Phi Phi bám sát ở phía sau, vừa chạy vừa điên cuồng ném đồ về phía sau.

Tốc độ chạy của gấu nâu cực nhanh, có thể đạt tới hơn năm mươi cây số một giờ, gần bằng ô tô con.

May mà đây là rừng núi, cây cối rậm rạp, địa hình gồ ghề.

Con gấu kia lại quá to lớn, không thể bung hết sức chạy được.

Nếu ở trên đồng bằng...

Nghĩ đến kết cục đáng sợ đó, tôi toàn thân run lên, kéo hai người chạy càng nhanh hơn.

Phía sau thỉnh thoảng bùng nổ những vệt sáng lớn và mùi hăng.

Tôi bị xộc cho nước mắt giàn giụa, hắt hơi liên tục.

Lâm Ngữ Đồng và Thẩm Lam sớm đã chạy không nổi, gần như bị tôi kéo lê về phía trước.

May mắn là, tiếng gầm rú khiến người ta kinh hãi, cuối cùng cũng rời xa chúng tôi.

Không may là, chúng tôi hoàn toàn lạc đường trong khu rừng này.

Vừa rồi chạy quá gấp, Tống Phi Phi gần như ném sạch đồ trong túi, ngay cả đèn pin cũng ném ra để ném gấu.

Mấy người chúng tôi mò mẫm trong núi, không biết đã đi bao lâu.