Thẩm Lam đ.ấ.m chân, nói rằng mình thà bị gấu ăn thịt, cũng không nhấc nổi nửa bước.
Chúng tôi chỉ có thể ngồi xuống nghỉ ngơi tại chỗ.
Kiều Mặc Vũ ngồi phịch xuống đất, thở hồng hộc, không lâu sau bắt đầu hít hà:
"Mấy người có ngửi thấy mùi thịt nướng không?"
Thẩm Lam trợn mắt:
"Tôi nhớ không nhầm, cô tối ăn bốn bát cơm rồi chứ gì, đã đói rồi?"
Kiều Mặc Vũ không để ý đến cô ấy, vỗ vỗ m.ô.n.g đứng dậy vòng ra sau một cây thông to lớn.
"Mau nhìn, ở đó có ánh sáng!"
Đây là một ngôi nhà rất cũ kỹ.
Cách chúng tôi khoảng bốn năm trăm mét, trước cửa treo hai chiếc đèn lồng vàng vọt.
Mùi thơm đó, hẳn là từ trong nhà bay ra.
Mọi người lập tức eo không đau chân không què nữa, dìu nhau đi về phía ngôi nhà đó.
Tôi cau mày đi ở phía sau, trong lòng luôn cảm thấy kỳ lạ.
Người gấu xuất hiện một cách khó hiểu, còn có ngôi nhà ẩn mình trong khu rừng sâu này...
Đợi đến khi tôi đi đến trước nhà, mới phát hiện ngôi nhà này lại là một quán trọ.
Trải qua sự xâm thực của năm tháng dài đằng đẵng, hai chữ phía trước trên tấm biển đã không còn nhìn rõ, chỉ có thể nhìn thấy hai chữ "Quán trọ" phía sau được viết một cách rồng bay phượng múa.
Tống Phi Phi ghé vào vai tôi cảm thán:
"Quán trọ kìa, cái này phải có cả trăm năm lịch sử rồi nhỉ."
Kiều Mặc Vũ cũng vô cùng kinh ngạc:
"Chỗ này khỉ ho cò gáy, mở quán trọ thực sự có người đến sao?"
Thẩm Lam kéo chúng tôi ra, không chút do dự tiến lên dùng sức đập cửa:
"Xin chào, có ai không?!"
Trong quá trình bỏ chạy vừa rồi, tôi kéo hai người họ như diều vậy.
Sau đó, diều rơi xuống đất...
Quần của Thẩm Lam rách hai lỗ lớn, tóc dính đầy cỏ dại, trông như vừa lăn lộn một ngày trong bùn đất.
Lâm Ngữ Đồng còn thảm hơn, thảm đến mức tôi suýt chút nữa không nhận ra cái người trông như điên trước mặt là cô ấy.
"Kẽo kẹt~"
Cánh cửa gỗ từ bên trong được mở ra, lộ ra một khuôn mặt chữ điền đen sạm.
Đây là một người đàn ông trẻ tuổi chưa đến ba mươi, lông mày rậm, tướng mạo đoan chính.
Chỉ là trông, ẩn ẩn có vài phần quen thuộc.
Anh ta nghi hoặc và cảnh giác đánh giá chúng tôi: "Các người tìm ai?"
Thẩm Lam nặn ra một nụ cười lấy lòng:
"Anh ơi, chúng tôi là dân du lịch bụi, tối bị lạc đường trong núi."
Sau khi đánh giá chúng tôi kỹ càng, người đàn ông trung niên kéo cánh cửa ra.
Cách bố trí của quán trọ này, rất kỳ lạ.
Bước vào là một cái sân rộng rãi, phía trên lát những phiến đá xanh lớn, được quét dọn sạch sẽ không một hạt bụi.
Người bình thường xây nhà, đều chú trọng tọa Bắc hướng Nam.
Còn cái sân này, lại là tọa Nam hướng Bắc.
Phía Bắc xây hai gian nhà ngang cực lớn, lúc này đều khép cửa, không nhìn rõ tình hình bên trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai gian nhà ngang ở phía Đông và phía Tây, đều không mở cửa sổ, chỉ để lại một cánh cửa hẹp.
Hơn nữa, trước cửa tất cả các phòng, đều không lắp ngưỡng cửa.
Trong thời cổ đại ở Trung Quốc, ngưỡng cửa có ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Bởi vì trước đây, nhà nào cũng là cửa gỗ.
Mặt đất cũng phần lớn không bằng phẳng, cho nên đáy cửa và mặt đất không thể hoàn toàn khít nhau.
Theo thời gian trôi qua, cửa gỗ dần mục nát, mặt đất trở nên lồi lõm, khe hở cửa cũng sẽ ngày càng lớn.
Còn ngưỡng cửa, có thể phát huy tác dụng đóng kín tốt hơn.
Nó cũng có thể ở một mức độ nhất định giúp ngăn chặn gió cát, lũ lụt và sự xâm nhập của sâu bọ, chuột bọ, đồng thời bảo vệ cửa gỗ không bị gió thổi hỏng.
Đồng thời, ngưỡng cửa còn có ý nghĩa quan trọng về mặt phong thủy.
Tụ tài, tụ khí, chắn âm, phòng sát.
Quán trọ này mở ở nơi rừng núi hoang vu, theo lý mà nói càng phải kiêng kỵ những thứ dơ bẩn.
"Lục Linh Châu, cô đừng chắn đường nữa, tôi sắp c.h.ế.t cóng rồi!"
Lâm Ngữ Đồng cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, đẩy tôi ra rồi đi về phía quán trọ. Kẹp hai chân, khom lưng, dáng đi có chút kỳ quái.
Thẩm Lam khoác tay cô ấy, cả hai người thần sắc lúng túng mở miệng:
"Anh ơi, có thể cho chúng tôi mượn nhà vệ sinh một chút được không?"
Người đàn ông gật đầu, nhìn tôi và Tống Phi Phi một cái:
"Tôi dẫn họ đi vệ sinh, hai người đứng ở đây, đừng đi lung tung."
Người đàn ông vừa đi, Kiều Mặc Vũ lập tức xích lại gần:
"Ngôi nhà này không ổn."
Kiều Mặc Vũ là truyền nhân của địa sư, hậu duệ của Khâm Thiên Giám, giỏi nhất về thuật xem sao, phong thủy.
Cô ấy nhìn xung quanh một vòng, nhíu mày hạ thấp giọng:
"Ngôi nhà này, tham khảo không phải là phong thủy dương trạch, mà là âm trạch."
Tôi giật mình kinh hãi.
Phong thủy được chia thành phong thủy dương trạch và phong thủy âm trạch.
Dương trạch, như tên gọi, là nơi người sống ở.
Còn âm trạch, là nơi dành cho người chết.
So với dương trạch, người xưa thường coi trọng phong thủy âm trạch hơn.
Bởi vì sự tốt xấu của âm trạch, liên quan đến con cháu đời sau.
Nhưng đây là một quán trọ, làm gì có con cháu đời sau?
"Các người là ai?"
Một giọng nói già nua, khàn khàn vang lên, khiến chúng tôi giật mình.
Tôi nhìn theo hướng phát ra âm thanh, phát hiện một ông lão nhỏ bé đang đứng ở cửa phòng phía tây.
Ông lão có tướng mạo vô cùng xấu xí, mắt tam giác, mũi cà chua, trên mặt còn mọc một mảng đen.
Ông ta nhìn chúng tôi một cách âm u, thần sắc không mấy thân thiện.
"Thất gia, đây là khách đến thuê phòng."
Người đàn ông lúc nãy đúng lúc bước ra, lắc lắc xấp tiền trong tay về phía ông lão.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Không lâu sau, Lâm Ngữ Đồng và Thẩm Lam khoác tay nhau từ nhà vệ sinh đi ra, thần thái thoải mái, nói cười vui vẻ.
Ở nơi rừng núi hoang vu này, có thể tìm được một căn phòng sạch sẽ để nghỉ ngơi, khiến tâm trạng căng thẳng của cả hai người thoải mái hơn rất nhiều.
Chỉ tiếc là, quán trọ này rõ ràng không thích hợp để ở.