Người vô cách, có thể chếc bất đắc kỳ tử, có thể suy bại nghèo khó, có thể chịu đựng hết thảy khổ ách trên đời, cũng có thể phát đạt, có thể lên như diều gặp gió, thẳng tiến lên mây xanh.
Có thể cực quý, cũng có thể cực tiện.
Mỗi người khi sinh ra, đều có bát tự, có mệnh, có vận.
Hai chữ "vận mệnh", thường có thể nhìn ra thành tựu và phúc họa của một người trong suốt cuộc đời.
Giống như một giá trị khoảng, có người tầng thứ phú quý cùng lắm là 50 vạn tệ, có người có thể đến 50 tỷ tệ.
Mà người vô cách, thì không còn sự hạn chế về khoảng này nữa.
Nói một cách dễ hiểu, cuộc đời của Giang Sa Sa, đã nhảy ra khỏi dự đoán mệnh lý, có vô hạn khả năng.
Thời gian này nhìn cung phu thê của cô ấy sụp lún, có thể qua vài tháng, cung phu thê sẽ trở nên đầy đặn, thu hoạch được nhân duyên tốt đẹp.
Cho nên tướng mạo của Giang Sa Sa, cũng sẽ thay đổi theo những việc cô ấy sắp trải qua.
Tống Phi Phi nghe đến ngây người, liên tục kinh thán: "Vậy là ai lấy đi mệnh cách của cô ấy? Để làm gì?"
Tôi cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, đương nhiên phải làm rõ nguyên nhân.
Huống chi, nhà họ Giang đã nói, nếu có thể giúp Giang Sa Sa mang thai, sẽ thưởng một căn nhà, một chiếc xe và một cửa hàng.
Đương nhiên, tôi chắc chắn không phải vì tiền.
Tôi chỉ cảm thấy, mình và Giang Sa Sa có duyên.
Mấy triệu tệ duyên.
"Nhanh, bắt đầu rồi bắt đầu rồi!"
Đám đông đột nhiên phát ra một tràng ồn ào, trong ánh mắt mong chờ của mọi người, có đến hàng trăm người đàn ông cao lớn xếp hàng tiến vào khoảng đất trống phía trước.
Nghe nói những người đàn ông này đều đã trải qua vòng phỏng vấn nghiêm ngặt.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Học lực, gia cảnh, tướng mạo, vóc dáng đều được chọn lọc kỹ càng, thoạt nhìn có chút giống hiện trường phỏng vấn người mẫu nam.
Những người phụ nữ vây xem phát ra tiếng tặc lưỡi ngưỡng mộ, một bà cô bên cạnh kích động đẩy tôi ra, giơ cao một tấm bảng lớn tiếng gọi:
"Các soái ca, nếu không bắt được tú cầu cũng đừng nản lòng nha, đến xem con gái tôi này!
"Nó năm nay 28 tuổi, tốt nghiệp đại học, lương tháng 8500 tệ, làm bên ngoại thương đó!"
Một bà cô khác không chịu thua kém, giơ lên một tấm bảng to hơn:
"Nhìn tôi này! Con gái tôi mới 26 tuổi, là giáo viên tiểu học, giáo viên đó!"
Phải nói là trí tuệ nằm trong dân gian mà.
Đây là cả trăm người đàn ông độc thân ưu tú được nhà họ Giang tuyển chọn kỹ càng, người nào người nấy vóc dáng cao lớn, ngũ quan đoan chính, gia cảnh trong sạch, không có thói hư tật xấu.
Chẳng trách hôm nay có nhiều bà cô đến vậy, hóa ra đều là đến tranh giành con rể.
Cao, thật sự là cao tay!
Tuy rằng khâm phục trí tuệ của mấy bà cô này, nhưng tôi không thể nhường cho họ được.
Bà cô bên cạnh thấy tôi thủ tấn, thề sống c.h.ế.t không nhường, vô cùng cảm khái:
"Cô bé, vẫn là cô thông minh!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tôi vẫn luôn nói với con gái tôi, trai tốt là phải tranh giành, chậm tay một chút thì chỉ còn lại mấy quả dưa vẹo táo nứt thôi, nó cứ không nghe.
"Ngày nào cũng ở lì trong nhà, chờ đợi một tổng tài bá đạo cao mét tám, tám múi bụng, lương năm triệu đột nhiên yêu nó.
"Tôi bảo cái tổng tài đó đâu phải shipper. Trên trời không rớt bánh, còn rớt được cả đàn ông chắc?"
Cái miệng của bà cô cứ như s.ú.n.g liên thanh, nói một tràng liên hồi không ngớt.
Tôi không nghe bà ấy luyên thuyên, chăm chú nhìn Giang Sa Sa trên sân khấu.
Ném tú cầu, bắt đầu rồi!
"Cô bé, cô xinh đẹp như vậy, lại còn chịu khó tiến thủ, không lo không có đối tượng đâu.
"Lát nữa nếu có người tốt, cô nhường cho tôi nha, tôi..."
Lời của bà cô nghẹn lại trong miệng, bà ta mở to mắt, trợn tròn mắt nhìn tôi nhảy vào sân, nửa ngày không hoàn hồn.
Tống Phi Phi thì vẻ mặt hưng phấn, đứng bên ngoài dây cảnh giới cổ vũ cho tôi:
"Linh Châu, cố lên! Xông lên!!"
Màn hình điện tử khổng lồ của trung tâm thương mại đang phát trực tiếp cảnh tượng mọi người tranh nhau quả tú cầu.
Giữa đám đàn ông cao lớn vạm vỡ, thân ảnh mảnh khảnh của tôi trong bộ đồ thể thao trắng, tóc buộc đuôi ngựa, nổi bật vô cùng.
"Xin nhường đường!"
Tôi đạp một chân lên vai một người đàn ông, coi họ như tấm ván, nhanh chóng chạy về phía quả tú cầu.
"Má ơi, ai đạp tôi!"
"Mẹ kiếp, sao lại còn có cả phụ nữ!"
Trước đồng tiền, chẳng ai quan tâm đến cái gọi là phong độ quý ông.
Đám đàn ông này thấy tôi lao thẳng về phía quả tú cầu, lập tức không khách khí, đưa tay ra túm lấy mắt cá chân tôi, định kéo tôi xuống đất.
Chỉ tiếc là, động tác của tôi nhanh hơn họ nhiều.
Gần như trong nháy mắt, tôi đã nhào tới trước quả tú cầu.
Cuộc thi ném tú cầu kén rể lần này, có tổng cộng 15 phút.
Đợi khi đồng hồ đếm ngược 15 phút kết thúc, quả tú cầu ở trong tay ai, người đó chính là con rể của nhà họ Giang.
Ồ, không tính là con rể, bởi vì nhà họ Giang chỉ cần con, không cần bố.
Nghe nói nếu người đàn ông thể hiện đặc biệt tốt, sau vài năm khảo sát, có thể ở lại nhà họ Giang làm rể.
Cho nên 15 phút này, được thiết kế vô cùng thâm thúy.
Bạn nghĩ xem, phải kiên trì lâu như vậy dưới sự vây công của hàng trăm người đàn ông tráng niên, thì thể lực, sức bền, trí tuệ, đều phải phi thường.
Sở dĩ không thiết kế thời gian dài hơn, có lẽ cũng là sợ xảy ra sự cố bạo lực bất ngờ gì đó.
"Sao lại còn có phụ nữ, nhanh, lôi con bé đó ra ngoài!"
Để chuẩn bị cho cuộc ném tú cầu kén rể hôm nay, nhà họ Giang còn đặc biệt mời một người dẫn chương trình.
Người dẫn chương trình mặc vest thấy tôi bay nhảy khắp sân, mồ hôi cũng đổ ra, vội vàng chỉ huy bảo vệ vào sân.
Nhưng lúc này tôi đang đứng ngay giữa đám đông, bảo vệ làm sao mà bắt được tôi?