Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài

Chương 345: Cửu Xà 3



Mấy anh bảo vệ trẻ tuổi đứng ở vòng ngoài cùng, còn chưa chen được vào đã bị người ta dẫm cho mấy phát, đến cả mũ cũng rơi.

Hết cách, vì an toàn, họ chỉ có thể rút khỏi vòng cảnh giới, ngẩng đầu trân trân nhìn tôi xoay vòng nhảy nhót trong sân.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Để kéo dài thời gian, sau khi lấy được quả tú cầu, tôi ném nó lên cao, trực tiếp tung một cú đá trên không về phía bên trái quảng trường.

Đám đông giống như chó săn đĩa bay, ùa về phía quả tú cầu.

Tôi đạp lên vai mọi người, dẫn đầu cướp được quả tú cầu, lại ném nó lên, đá về phía bên phải quảng trường.

Đám đông như thủy triều đổ về phía bên phải.

Người xem xung quanh trợn mắt há hốc mồm, không ngừng thốt lên những tiếng kinh ngạc:

"Má ơi!"

"Bên trái, bên trái, bên trái!"

"Bên phải, bên phải, bên phải!"

Người nhà họ Giang thấy đám ông lớn này bị tôi dắt như dắt chó, dắt cho bay khắp sân, trên mặt đều có chút mất thể diện.

Dưới sự ra hiệu của Giang lão gia, bảo vệ ngày càng nhiều, đội ngũ tranh tú cầu cũng càng thêm đông đảo.

Nhưng những bảo vệ này không phải đến để tranh tú cầu, họ đến để bắt tôi.

Bây giờ đã là đầu đông, tuy là ngày nắng, nhưng ánh mặt trời trắng xóa, lại chẳng có chút sức lực nào.

Không ít người sợ lạnh còn mặc cả áo phao mỏng.

Tôi mặc áo khoác thể thao mỏng manh, lại nóng đến toát mồ hôi đầm đìa.

Để chuẩn bị cho cuộc ném tú cầu kén rể hôm nay, đám đàn ông đều đặc biệt ăn mặc, thậm chí còn có người trang điểm.

Kiểu tóc, càng là một người chỉnh tề hơn một người, vừa nhìn đã biết là chăm chút kỹ lưỡng.

Bây giờ đều bị tôi dẫm cho xiêu vẹo, không ít người trên mặt còn in dấu chân xám xịt to tướng.

"Mẹ kiếp! Không tranh nữa, bắt con nhỏ này xuống trước!"

"Đúng, bắt lấy con đàn bà phá đám này!"

Một bộ phận người không nhịn được cơn giận đang trào dâng, trực tiếp chuyển mục tiêu sang tôi.

Tôi liếc nhìn thời gian, lúc này còn 5 phút nữa là kết thúc.

Cố gắng thêm chút nữa, ánh sáng của chiến thắng ở ngay phía trước!

Tranh tú cầu dần biến thành đánh nhau tập thể.

Đám đàn ông đánh đến bốc hỏa bắt đầu tấn công bừa bãi:

"Mẹ kiếp, có phải mày dẫm vào chân ông không!"

"Má mày mù à, mày đ.â.m vào tao rồi!"

Tôi rất nhanh phát hiện, trong đám người này, có một người đàn ông thể hiện đặc biệt xuất chúng.

Anh ta cao khoảng 1 mét 85, thân hình vạm vỡ, ngũ quan tuấn tú, cạo đầu đinh rất gọn gàng, trên đầu trên mặt đầy những dấu chân, nhìn là biết bị tôi dẫm nhiều nhất.

Anh ta không quan tâm đến những người khác, một đôi mắt như chim ưng chăm chú nhìn vào quả tú cầu.

"Bắt được mày rồi!"

Đúng lúc này, một lực mạnh truyền đến từ mắt cá chân.

Nhân lúc tôi phân tâm, mấy người đàn ông túm lấy bắp chân tôi, định kéo tôi xuống đất.

Và quả tú cầu, cũng vào khoảnh khắc này từ trên cao lao xuống.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, tôi cũng không kịp lo lắng gì khác.

Một chiêu vô ảnh cước tung ra, đá văng những người đàn ông đang vây quanh tôi xuống đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau đó bật người dậy, nhào về phía quả tú cầu.

Lúc này, quả tú cầu đã rơi vào trong n.g.ự.c của gã to con kia.

"Đưa cho tôi!"

"Đánh c.h.ế.t tôi cũng không đưa!"

"Tôi đánh thật đấy!"

Ánh mắt coi cái c.h.ế.t nhẹ tựa lông hồng của người đàn ông làm tôi chấn động.

Tôi có chút mềm lòng, nhưng nghĩ đến căn nhà, chiếc xe và cả cửa hàng kia...

"Xem chiêu đây!"

Người đàn ông này, quả nhiên là một hảo hán.

Cánh tay sắp bị tôi bẻ gãy rồi, mà vẫn không hé răng một lời ôm chặt lấy quả cầu.

"10! 9! 8!"

Màn hình điện tử phát ra tiếng đếm ngược vang dội.

Tôi cắn răng, bàn tay siết chặt, một chưởng điểm vào huyệt sau gáy anh ta.

Người đàn ông hai mắt trợn ngược, vậy mà loạng choạng mấy bước không ngã.

Tôi có chút bội phục anh ta rồi.

Tố chất thân thể này, tuyệt đối không phải người bình thường có thể có được.

Để biểu thị sự kính phục của mình, tôi lại cho anh ta thêm một phát nữa.

Cuối cùng, người đàn ông lảo đảo ngã xuống đất, khi ngất đi, trong n.g.ự.c vẫn ôm chặt lấy quả tú cầu.

"3! 2! 1!

"Hết giờ!"

Giang Vệ Quốc, cha của Giang Sa Sa, năm nay hơn sáu mươi tuổi, có khuôn mặt chữ điền vô cùng uy nghiêm, khí thế bức người.

Ông chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng bao sang trọng của khách sạn, thỉnh thoảng trừng mắt nhìn tôi một cái, hiển nhiên là tức giận không nhẹ:

"Con bé này, làm loạn cái gì hả?!

"Cháu có biết nhà họ Giang chúng ta đã chuẩn bị cho cuộc ném tú cầu kén rể này bao lâu không?

"Thôi thôi, thấy cháu còn nhỏ không hiểu chuyện, cháu đi đi, đừng ở đây thêm loạn nữa."

Tôi quả nhiên không nhìn lầm.

Giang Vệ Quốc người này mặt mũi hung dữ, nhưng tâm địa lại rất tốt.

Trên đường đi tôi và Tống Phi Phi đã hỏi thăm không ít chuyện, cũng có hiểu biết sơ bộ về nhà họ Giang.

Nhà họ Giang, là một gia tộc doanh nhân làm từ thiện nổi tiếng ở địa phương.

Giang Vệ Quốc xuất thân từ ba đời nông dân nghèo, ông tuy không đọc nhiều sách, nhưng dựa vào sự thông minh và một chút tàn nhẫn, đã tạo dựng nên cơ nghiệp to lớn.

Sau khi kiếm được tiền, Giang Vệ Quốc cũng không quên bà con làng xóm, ông liên tục xây cầu sửa đường, quyên góp cho trường học và những việc thiện khác không ít.

Ông tuy xuất thân từ nông thôn, nhưng không hề trọng nam khinh nữ, thương yêu cô con gái duy nhất như báu vật.

Chỉ tiếc là, cô gái Giang Sa Sa này, lại có chút xui xẻo.

Năm 22 tuổi cô yêu một người bạn trai, trải qua 5 năm yêu đương, vừa chuẩn bị kết hôn, thì người đàn ông c.h.ế.t đuối khi đi bơi.

Năm 30 tuổi, cô khó khăn lắm mới vượt qua được nỗi đau tình cảm, yêu đương với người bạn trai thứ hai.

Vừa giao du được ba năm, vào ngày đính hôn, bạn trai gặp tai nạn xe cộ, c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Bản dịch được đăng trên MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết.