Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài

Chương 348: Cửu Xà 6



Chùa Long Hoa những năm gần đây không ngừng được mở rộng, ngoài điện chính Đại Hùng Bảo Điện, còn có hơn chục điện lớn nhỏ khác.

Có điện Quan Âm Tống Tử, điện Thần Tài, điện Nguyệt Lão, điện Dược Vương, thậm chí còn có điện Văn Xương.

Cầu tài, cầu nhân duyên, cầu học hành, cầu sức khỏe...cái gì cũng có.

Đây là muốn tóm gọn tất cả mọi người sao, thật là có tài kiếm tiền.

Tôi và Tống Phi Phi nhìn mà kinh ngạc không thôi.

Ngôi chùa tạp nham như vậy, tôi vẫn là lần đầu tiên thấy đấy.

"Anh có biết các hòa thượng trong chùa ở đâu không?"

Rất nhiều điện đều đóng cửa, tối đen như mực, không nhìn ra cái gì.

Thẩm Hạo rõ ràng đã đến chùa Long Hoa nhiều lần, rất quen thuộc nơi này.

Chúng tôi theo anh ta đi xuyên qua chùa, rất nhanh đã đến trước một cánh cổng viện.

Cánh cổng viện này cũng chỉ cao hai mét, Thẩm Hạo nhanh nhẹn trèo tường vào, mở cửa cho chúng tôi từ bên trong.

Tôi và Tống Phi Phi nghênh ngang đi vào, rất hài lòng với biểu hiện của Thẩm Hạo.

Trước đây tôi còn lo anh ta sẽ kéo chân chúng tôi, không ngờ tên này nhìn thì ngốc nghếch, làm việc lại rất có quy củ.

Trong sân lát đá xanh, cổ kính, nhìn giống như trang trí của nhà giàu ở vùng Giang Nam thời xưa.

Sân được quét dọn rất sạch sẽ, bên tường trồng mấy hàng rau cải xanh mướt, góc tây nam còn trồng một cây hồng lớn.

Môi trường này, thanh u tao nhã, các hòa thượng cũng biết hưởng thụ đấy chứ.

Các thiền phòng đều tắt đèn, chỉ có một gian trong cùng, ẩn hiện ánh sáng vàng vọt.

Mấy người chúng tôi rón rén đi về phía căn phòng, sau đó ngồi xổm xuống ghé vào cửa sổ, ăn ý đưa mắt nhìn vào trong.

Đây là căn phòng sạch sẽ nhất mà tôi từng thấy.

Trong phòng ngoài một chiếc giường, một chiếc bồ đoàn ra, đến một cái bàn cũng không có.

Trên bồ đoàn có một hòa thượng đang ngồi, đối diện chúng tôi ngồi xếp bằng.

Tay ông ta mân mê một chuỗi tràng hạt, đang nhỏ giọng niệm kinh Địa Tạng.

"Như thị ngã văn, nhất thời Phật tại Đao Lợi Thiên, vị mẫu thuyết pháp..."

Hòa thượng còn rất trẻ, nhìn cũng chỉ hai ba mươi tuổi, ngũ quan rất tinh xảo, da trắng như ngọc.

Nhìn thấy anh ta, tôi đột nhiên hiểu tại sao những yêu quái kia lại không nỡ ăn thịt Đường Tăng rồi.

Anh ta quá đẹp trai cho vị trí hoà thượng.

Nhưng vẻ đẹp trai này, không hề có chút phù phiếm nào, thậm chí còn mang theo vài phần trang nghiêm.

Khi anh ta niệm kinh, trên người tỏa ra một tầng hào quang nhàn nhạt.

Đây, là công đức kim quang trong truyền thuyết.

Dù tôi từ 4 tuổi đã theo sư huynh học bắt quỷ, đến bây giờ cũng không biết đã khu trừ bao nhiêu yêu tà, trên người cũng không có công đức kim quang dày như vậy.

"Hô hì, hô hì, hô hì..."

Tiếng thở bên cạnh càng lúc càng gấp gáp, giống như một con trâu già vừa làm xong việc đang ngồi xổm.

Tôi quay đầu lại, phát hiện Thẩm Hạo nắm chặt nắm đấm, răng nghiến ken két.

Vì tức giận, đôi mắt trợn trừng như chuông đồng.

Bộ dạng này, giống như gặp phải kẻ thù g.i.ế.c cha vậy.

Cứ tiếp tục như vậy, sắp bị hòa thượng kia phát hiện mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi và Tống Phi Phi mỗi người một bên kéo Thẩm Hạo, liều mạng kéo anh ta rời đi.

Đến khi ra khỏi cổng viện các hòa thượng nghỉ ngơi, Thẩm Hạo mới không cam tâm tình nguyện hất tay tôi ra.

"Thẩm Hạo, anh làm gì vậy? Suýt chút nữa là chúng ta bị phát hiện rồi!"

Thẩm Hạo hít sâu hai hơi, bình tĩnh lại, mới ồm ồm nói:

"Chính là tên này hại Giang Sa Sa.

"Sa Sa đến chùa thắp hương, hắn muốn giở trò đồi bại với Sa Sa, nên Sa Sa mới tức giận đập phá chùa."

Với cái công đức kim quang bling bling toàn thân của hòa thượng kia, nói anh ta giở trò đồi bại với phụ nữ, đánh c.h.ế.t Kiều Mặc Vũ, tôi cũng không tin.

Tống Phi Phi cũng kiên quyết bày tỏ nghi ngờ:

"Hòa thượng kia nhìn là biết cao tăng đắc đạo, sao có thể làm chuyện này?"

Thẩm Hạo tức giận đ.ấ.m một quyền lên tường:

"Mấy người các người, đều là lấy vẻ bề ngoài mà đánh giá người khác.

Tất cả mọi người đều nói Sa Sa nói dối, tin hòa thượng không tin cô ấy.

Nhưng tôi biết Sa Sa, cô ấy là cô gái tốt nhất trên đời, cô ấy tuyệt đối không thể nói dối được!"

Vì nghẹn một bụng tức giận, trên đường xuống núi, Thẩm Hạo luôn mím môi không nói gì.

Tôi đã xem xét kỹ lưỡng toàn bộ chùa Long Hoa, trong chùa không có bất kỳ âm tà quỷ dị chi khí nào.

Nghĩ lại cũng phải, có hòa thượng kia trấn giữ, quỷ mị bình thường căn bản không dám đến gần nơi này.

Xem ra, vấn đề của Giang Sa Sa, căn bản không phải xuất phát từ chùa miếu.

Vậy những con quỷ trên người cô ấy, từ đâu mà ra?

Mang theo vô vàn nghi hoặc, cả đêm nay tôi đều ngủ không ngon, miễn cưỡng chỉ ngủ được 8 tiếng.

Sáng sớm hôm sau, tôi thức dậy mở cửa, một cục gì đó theo cánh cửa lăn đến chân tôi, dọa tôi hết hồn.

"Má ơi! Cái gì vậy!

"Thẩm Hạo, sao lại là anh?"

Thẩm Hạo dụi mắt đứng dậy, ngáp một cái rồi bò dậy từ dưới đất:

"Tôi sợ các người chạy mất."

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Vậy ra tên này, cả đêm qua đều ngủ trước cửa phòng chúng tôi?

Nhân viên khách sạn không quản sao?

Tôi xoa xoa mi tâm, thật sự có chút bất lực với cái tên cứng đầu này.

"Thôi được rồi, hôm nay tôi phải đi tìm Giang Sa Sa, anh đi cùng chúng tôi đi."

Biểu cảm của Thẩm Hạo lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc:

"Cô cho tôi 5 phút."

Nói xong, anh ta liền móc thẻ phòng ra quẹt mở cửa phòng đối diện.

Đến khi Tống Phi Phi thay quần áo xong bước ra ngoài, Thẩm Hạo đã hoàn toàn đổi mới.

Tắm rửa, sấy tóc, còn xịt cả nước hoa, ăn mặc bảnh bao ra dáng.

Tốc độ này, khiến tôi và Tống Phi Phi phải thán phục.

Không hổ là người từ trong quân đội ra!

Biệt thự của nhà họ Giang ở ngay trung tâm thành phố, cách khách sạn của chúng tôi cũng chỉ vài phút đi đường.

Các bạn hãy theo dõi Thế Giới Tiểu Thuyết trên KhỉD nhé.