Tôi và Tống Phi Phi, Thẩm Hạo ba người nghênh ngang đứng trước cửa, xung quanh vây quanh một đám bảo vệ:
"Giang Sa Sa, mở cửa! Tôi biết cô ở nhà!
"Đừng trốn nữa, mở cửa!"
Tôi dùng sức lay cổng sắt, phát ra một tràng tiếng ồn chói tai.
Các bảo vệ đều quen Thẩm Hạo, người dẫn đầu trong số đó cũng là quân nhân xuất ngũ, còn là lính dưới trướng của Thẩm Hạo trước đây.
Anh ta lộ ra một nụ cười khổ sở:
"Hạo ca, anh làm khó chúng tôi rồi..."
Thẩm Hạo ngượng ngùng xua tay với anh ta: "Anh em, xin lỗi, hôm khác tôi mời cậu ăn cơm."
Tôi tiếp tục lay cổng sắt, Giang Sa Sa cuối cùng không thể nhẫn nhịn được nữa, đen mặt bước ra khỏi cửa:
"Cô bị thần kinh à! Rốt cuộc muốn làm gì!"
Tôi nghiêm túc nhìn cô ta:
"Tôi đến để chịu trách nhiệm với cô.
"Cô yên tâm, tôi đã cướp tú cầu của cô rồi, thì chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm đến cùng."
Giang Sa Sa sắp khóc đến nơi rồi, hai tay chắp lại giơ lên trước mặt tôi:
"Tôi xin cô, đừng làm phiền tôi nữa!"
"Không làm phiền cô cũng được, cô nói cho tôi biết trước, sáu con quỷ trên người cô từ đâu mà ra?"
Sắc mặt Giang Sa Sa biến đổi, trừng mắt nhìn tôi, giọng nói cũng trở nên khàn khàn trầm thấp:
"Cô nói gì?"
Tôi không ngờ, phản ứng của Giang Sa Sa lại lớn như vậy.
Cô ta đột nhiên ôm n.g.ự.c kêu lớn một tiếng:
"A, cứu mạng, g.i.ế.c người!"
Sau đó trước mặt mọi người, lảo đảo mấy bước, trợn trắng mắt ngất xỉu xuống đất.
Lúc nãy tôi nói chuyện với cô ta, hai người đứng rất gần, gần như là mặt đối mặt.
Người giúp việc của nhà họ Giang thấy vậy lập tức vây lại, có người báo cảnh sát, có người gọi xe cứu thương.
Đến khi tôi làm xong bản tường trình từ đồn công an ra, đã đến chiều.
Vẫn là Thẩm Hạo nhờ người quen, mới thả hai chúng tôi ra.
Nghe nói Giang Sa Sa đến bây giờ vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.
Tôi đói bụng làm bản tường trình cả ngày, tức đến muốn đ.ấ.m c.h.ế.t mấy con quỷ trên người Giang Sa Sa.
Má, ăn vạ trúng đầu tôi rồi!
Vốn đã tức giận, Thẩm Hạo còn kéo tôi lại hỏi không ngừng:
"Rốt cuộc cô đã nói gì với Sa Sa?
"Tại sao cô ấy lại ngất xỉu?!"
Tôi vung tay, xua đuổi anh ta như xua ruồi: "Đừng làm phiền nữa, tối chúng ta sẽ đến bệnh viện, xem xem cô ấy rốt cuộc tại sao lại ngất xỉu!"
Bệnh viện ban ngày đông người quá, người đông mắt tạp, không tiện làm việc.
Mãi đến khi chịu đựng đến mười giờ tối, tôi mới dẫn Tống Phi Phi và Thẩm Hạo vào bệnh viện.
Tay trái Thẩm Hạo ôm một bó hoa lớn, tay phải xách một giỏ trái cây lớn, nhìn rất nổi bật.
Tôi có chút đau đầu, nhưng không ngăn cản được anh ta.
Ba người chúng tôi đứng trong thang máy nửa ngày, phát hiện thang máy không hề nhúc nhích.
Tôi đảo mắt nhìn Tống Phi Phi: "Sao cậu không bấm thang máy?"
Tống Phi Phi ngây thơ gãi đầu: "Kỳ lạ, rõ ràng là tôi đã bấm rồi mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nói xong, cô ấy mới đưa tay ấn số 9 trên bảng điều khiển thang máy.
Thời gian chờ đợi dường như quá dài.
Tôi liếc nhìn, phát hiện chữ số "9" đang sáng bỗng tắt ngúm.
"Tình hình gì vậy, thang máy hỏng rồi à?"
Ngay khi tôi chuẩn bị đưa tay ấn lại nút thang máy, thang máy đột ngột rung lắc mạnh.
Đèn tắt ngóm.
Thang máy bệnh viện luôn mang một ý nghĩa kinh dị, âm u khó tả.
Trong không gian tối đen, chật hẹp, tôi có thể nghe rõ tiếng hít thở của chính mình.
"Két!"
Một tiếng kim loại ma sát chói tai phát ra từ trên đỉnh thang máy.
Sau một khoảng dừng ngắn, thang máy bắt đầu lao xuống với tốc độ kinh hoàng.
"Ầm!"
Thang máy rơi mạnh xuống đất, tôi chống tay vào tường để giữ thăng bằng, Tống Phi Phi và Thẩm Hạo đều ngã nhào.
"Mẹ kiếp, đau c.h.ế.t đi được!"
Lúc này, đèn thang máy nhấp nháy vài cái, phát ra ánh sáng lờ mờ.
Ánh sáng này, trắng bệch pha chút xanh lục, khiến Tống Phi Phi trông như một con ma nữ.
Cô ấy chật vật bò dậy, Thẩm Hạo cũng chống chân đứng lên:
"Thang máy này chất lượng kém vậy?
"Nếu Sa Sa gặp chuyện khi đi thang máy thì sao, không được, tôi phải đi tìm nhân viên bệnh viện phản ánh mới được."
Đang nói chuyện, cửa thang máy mở ra.
"Ding——"
Trên bảng điều khiển thang máy, số "-1" đang nhấp nháy ánh sáng trắng u ám.
Cùng với việc cửa thang máy mở ra, một đám người lục tục bước vào, không gian chật hẹp lập tức trở nên đông đúc.
Tôi đếm qua, tổng cộng 7 người, cả nam lẫn nữ, già trẻ đều có, gương mặt khác nhau hoàn toàn, nhưng đều có dáng vẻ cứng đờ như nhau.
Đến gần hơn, trong mũi còn thoang thoảng mùi thuốc khử trùng nồng nặc.
"Á chà, sao mà lạnh thế!"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Thẩm Hạo này có một tật, cứ căng thẳng là thích nói.
Anh ta xoa xoa cánh tay nổi da gà, nhiệt tình chào hỏi một ông cụ đứng gần mình nhất:
"Ông ơi, ông cẩn thận nhé, thang máy này hơi bị chập chờn đó."
Tôi và Tống Phi Phi không nói gì, lặng lẽ thu mình vào góc tường, cố gắng giữ khoảng cách với những người này.
Tầng hầm dưới cùng là nhà xác của bệnh viện.
Thẩm Hạo vừa nói không sai, kể từ khi những người này bước vào thang máy, nhiệt độ trong thang máy giảm đột ngột, cứ như thể đây không phải là người, mà là 7 tảng băng di động.
Nếu đoán không sai, những người này hẳn là th//i th//ể được bảo quản lâu ngày trong nhà xác.
Không biết họ đã bị đông lạnh bao lâu, từng người đều tỏa ra hơi lạnh thấu xương.
Tôi cúi đầu nhìn xuống đất, quả nhiên thấy dưới chân họ có những vũng nước loang lổ.
"Cô ơi, sắc mặt cô trông không được tốt lắm."
Bà cô mặt mày xanh mét, không thèm nhìn anh ta lấy một cái.
Thẩm Hạo cũng không ngại ngùng, tiếp tục bắt chuyện với người khác:
"Ôi chà, chị ơi, sắc mặt chị cũng không tốt, chị bị bệnh gì vậy?
"Sao lại một mình đi ra ngoài vào ban đêm thế này, sao không có ai chăm sóc chị."
Sau khi hỏi han hết một lượt, Thẩm Hạo cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn.