Đây là quỷ giới.
Ở đây càng lâu, dương khí mất đi càng nhiều, đến cuối cùng dương khí tiêu hết, chúng tôi cũng sẽ biến thành một hồn ma.
Không được, phải nghĩ cách nhanh chóng ra ngoài!
"Đi, chúng ta quay lại cầu thang."
Tống Phi Phi ghét bỏ bĩu môi:
"Cô không định lặn xuống từ cái dòng m.á.u kia chứ?"
Tôi gật đầu:
"Những cái m.á.u kia hẳn là để cản trở chúng ta rời đi.
"Bây giờ xem ra, cửa lớn hẳn là ở trong cầu thang."
Chúng tôi quay đầu trở lại cầu thang, càng gần cầu thang, mùi m.á.u tanh càng nồng.
Trên vách tường không ngừng trào ra máu, nhuộm đỏ vách tường và tấm thảm trắng tinh.
Hiện trường vụ án g.i.ế.c người kinh khủng đẫm m.á.u nhất, cũng không đáng sợ bằng cảnh tượng trước mắt chúng tôi.
Sắc mặt Lục Vân Kỳ trắng bệch, tay run như người mắc bệnh Parkinson.
Tống Mộ Bạch thì không có ý kiến gì.
Từ sau khi ý thức được Hứa Giai Ninh có thể là quỷ, cả người anh ta liền như một cái xác không hồn, nhìn mà chỉ muốn đ.ấ.m cho mấy đấm.
Tôi bóp bóp ngón tay, tất cả pháp khí đều không còn, muốn phá bỏ những ảo ảnh này, thứ duy nhất có thể dùng chính là m.á.u đầu ngón tay của tôi, đặc biệt là m.á.u ngón giữa.
Máu ngón giữa ẩn chứa dương khí, có tác dụng khắc chế rất lớn đối với âm tà quỷ vật.
Quỷ giới lớn như vậy, có rút cạn m.á.u toàn thân tôi cũng không đủ dùng.
Cho nên, nhất định phải tiết kiệm một chút.
Tôi nghiến răng cắn rách ngón giữa tay trái, keo kiệt bóp ra một giọt máu.
Đợi đến khi tôi dùng sức đạp tung cánh cửa ở đầu cầu thang, giơ tay định vẩy m.á.u thì phát hiện vết thương đã lành rồi, mẹ kiếp!
"A!"
"Nhanh! Nhanh đóng cửa lại!"
Lục Vân Kỳ và mấy người phía sau tôi ba chân bốn cẳng chạy thục mạng, đ.â.m sầm vào khiến tôi lảo đảo.
Tống Phi Phi sau khi chạy vào cầu thang thì c.h.ế.t dí vào cánh cửa, vẻ mặt vô cùng bực bội:
"Mẹ kiếp, Lục Vân Kỳ anh la hét cái gì, giật cả mình!"
Lục Vân Kỳ lau mồ hôi trên trán:
"Cái thằng đầu heo kia hung dữ như vậy, trong tay còn có cả rìu, không chạy chẳng lẽ đợi nó đuổi theo c.h.é.m c.h.ế.t à?"
Lại là thằng đầu heo?
Trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, giây tiếp theo, bóng đèn trong cầu thang nhấp nháy mấy tiếng rồi tắt ngóm.
Mấy vũng m.á.u đã biến mất, chỉ còn lại một mùi tanh tưởi nồng nặc.
Hai bên cầu thang đứng đầy những con rối đủ loại.
Da đen, da trắng, người lớn, trẻ con, cảnh sát, y tá...
Cao thấp béo gầy, sống động như thật.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Tôi dùng tay vỗ vai Lục Vân Kỳ, khiến anh ta hét lên một tràng the thé.
Tôi cạn lời: "Anh la cái gì, tôi chỉ muốn hỏi anh đây lại là phim kinh dị gì?"
Lục Vân Kỳ càng sợ hãi hơn, môi run lẩy bẩy, hồi lâu sau mới phát ra vài tiếng vo ve: "Không, không biết, tôi, tôi chưa xem..."
Tống Phi Phi không nói gì, chỉ không ngừng quay đầu nhìn Tống Mộ Bạch.
Có lẽ là để tạo bầu không khí kinh dị, ánh đèn vàng vọt trên đầu nhấp nháy vài cái rồi tắt hẳn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Có mấy con rối gỗ tay cầm chân đèn cầy, nhờ ánh nến mà có thể miễn cưỡng nhìn rõ đường đi dưới chân.
Sau khi vào cầu thang, Tống Mộ Bạch rõ ràng có chút không ổn.
Sắc mặt anh ta tái mét, cơ bắp cứng đờ, hô hấp vô cùng gấp gáp.
Tôi gọi anh ta mấy tiếng cũng không có phản ứng, hai mắt nhìn thẳng đờ đẫn, còn giống con rối hơn cả con rối.
Tôi dùng sức đẩy anh ta một cái, Tống Mộ Bạch lúc này mới như tỉnh mộng, đuổi theo bước chân của Lục Vân Kỳ.
Bốn người chúng tôi trước sau cẩn thận đi trong cầu thang.
Tống Phi Phi dẫn đầu, tôi đi sau cùng, Lục Vân Kỳ và Tống Mộ Bạch kẹp ở giữa.
Trong môi trường tĩnh mịch và tối tăm, thính giác của con người sẽ trở nên đặc biệt nhạy bén.
"Hô, hô, hô ~"
Thở hồng hộc như trâu là Lục Vân Kỳ.
Tên này người cao, dung tích phổi lại tốt, vì quá căng thẳng nên thở dốc lên nghe như một bệnh nhân hen suyễn.
Nếu đây là trong không gian kín, theo như phim ảnh thì phải xử lý hắn trước.
Nếu không một mình hắn hít oxy còn nhiều hơn cả ba người chúng tôi cộng lại.
"Hô ~ hô ~"
Nửa ngày mới thở một hơi là Tống Mộ Bạch.
Người có nhịp thở đều là tôi và Tống Phi Phi.
Vậy tiếng thở dài ngắn xen kẽ này là của ai?
Không đúng...
Tiếng thở ngày càng nhiều, ngày càng dày đặc.
Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy mình đang đứng giữa chợ, xung quanh chen chúc đầy người.
Không ổn, đám rối gỗ này, đều là người sống!
"Chạy mau!"
Lời còn chưa dứt, đám rối gỗ bên cạnh, động đậy.
Tống Phi Phi dẫn đầu xông lên, đá văng đám rối gỗ đang vây chặn phía trước.
Lục Vân Kỳ vừa kêu the thé như chuột chù, vừa dùng hai tay ra sức vung vẩy.
Thể chất anh ta tốt, người cao sức lớn, một hồi đ.ấ.m đá loạn xạ này đã đánh bay không ít rối gỗ.
Chỉ có Tống Mộ Bạch, như bị điểm huyệt đạo, đứng im bất động.
Con rối bé trai đứng bên cạnh nhảy lên như ếch, ôm chặt lấy đùi Tống Mộ Bạch.
Nó há miệng, trong miệng lại mọc một hàm răng nanh như cá mập.
Tôi đá bay con rối này, túm lấy tay Tống Mộ Bạch rồi lao về phía trước.
Chỉ tiếc sức người có hạn.
Xung quanh có đến mấy trăm con rối, Tống Mộ Bạch lại ngơ ngác như thằng ngốc, không có chút sức phản kháng nào.
Tôi vừa phải kéo anh ta chạy, vừa phải bảo vệ anh ta, không thể phân thân, rất nhanh đã bị cắn bị thương.
Mẹ kiếp, đám rối này cắn người đau thật đấy!
Tôi vớ lấy một con rối gầy nhẳng, bẻ gãy một chân của nó, dùng làm gậy.
Có vũ khí rồi, tốc độ chạy về phía trước nhanh hơn rất nhiều.
Tầng 8 nghe thì cao, nhưng trong trạng thái chạy trốn, chạy từ trên lầu xuống lầu một chỉ là chuyện trong chớp mắt.
"Cố lên, cửa lớn ở ngay phía trước rồi!"
Tống Phi Phi vừa đánh lui rối gỗ, vừa quay đầu hô lớn.
Đám rối này không biết làm bằng chất liệu gì, vô cùng chắc chắn.