Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài

Chương 362: Khách Sạn Ma 8



Tôi bị chúng đuổi đánh suốt đường, cảm thấy xương cốt toàn thân sắp rã rời.

Thấy ánh sáng của chiến thắng ngay trước mắt, tinh thần tôi phấn chấn, kéo Tống Mộ Bạch chạy như bay.

Nhưng ngay vào thời khắc quan trọng này, Tống Mộ Bạch đột nhiên phanh gấp, dừng bước.

"Là Giai Ninh! Giai Ninh bị chúng biến thành rối gỗ rồi!

"Tôi phải đi cứu cô ấy!

"Mau buông tôi ra!"

Anh ta chỉ vào một con rối, ánh mắt đau khổ, tiếng kêu thảm thiết, như thể con rối đó thực sự là người bạn đời mà anh ta yêu thương bao năm.

Tôi quay đầu nhìn thoáng qua, phải nói rằng, con rối phụ nữ này trông vô cùng xinh đẹp.

Nó mặc một chiếc sườn xám trắng in hoa, ngũ quan tinh xảo, mày ngài dịu dàng, có một vẻ đẹp tri thức đặc biệt.

Nhưng dù có khí chất đến đâu, thì đây cũng là quỷ nữ!

Tống Phi Phi sốt ruột chửi ầm lên:

"Đệt mợ Tống Mộ Bạch anh có phải là thằng ngu không! Cái nhà họ Tống chúng ta sao lại có cái loại thiểu năng như anh! Anh **********!

"Tôi **********!"

Chửi bậy quá, tôi thật sự không nghe nổi nữa, xua tay ngăn Tống Phi Phi lại:

"Thôi thôi, đừng chửi nữa!"

Tôi giơ tay lên, khép các ngón tay lại rồi bổ mạnh vào gáy Tống Mộ Bạch.

Có thể đánh cho một trận thì cần gì phải tốn nhiều nước bọt như vậy?

Ngoài dự đoán của tôi, khi Tống Mộ Bạch trợn mắt ngã xuống đất bất tỉnh, tất cả đám rối đều biến mất theo.

Tống Phi Phi cũng rất bất ngờ, không kịp đỡ Tống Mộ Bạch.

"Ơ, đám rối đâu rồi?"

Lục Vân Kỳ chạy lon ton đến, vác Tống Mộ Bạch lên vai:

"Đến lúc nào rồi còn nghiên cứu rối!

"Không có rối chẳng phải tốt hơn sao, chạy mau!"

Anh ta nói cũng có lý.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Tôi bước lên trước, dùng sức kéo mạnh cánh cửa.

Nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, Tống Phi Phi hít một hơi lạnh:

"Đệt mợ!"

Ngoài cửa chính là sảnh khách sạn.

Trong sảnh, đứng đầy zombie què tay cụt chân.

Trong đó có mấy bóng người đặc biệt to lớn, trông giống hệt mấy con zombie khổng lồ trong Resident Evil.

Lục Vân Kỳ gào cổ họng, vừa định kêu lên thì tôi nhảy lên tát cho anh ta một cái.

"Bốp!"

Tiếng tát giòn tan thu hút sự chú ý của đám zombie, tất cả zombie đồng loạt quay đầu nhìn chúng tôi.

Lục Vân Kỳ ôm mặt, tủi thân nhìn tôi:

"Sao, sao cô lại đánh tôi?"

Tống Phi Phi sốt ruột nhảy dựng lên cao ba thước:

"Im miệng, còn không mau chạy đi!"

Cô chạy đến bên trái Lục Vân Kỳ, cùng anh ta đỡ Tống Mộ Bạch vừa định chạy thì tôi giơ tay, vung d.a.o chém, đánh ngất luôn cả Lục Vân Kỳ.

Lục Vân Kỳ vừa ngất, Tống Mộ Bạch cũng mềm nhũn theo anh ta ngã xuống đất.

Tống Phi Phi bị anh ta vướng chân lảo đảo mấy bước, không thể tin được ngẩng đầu nhìn tôi:

"Linh Châu, cậu đánh anh ta làm gì?"

Tôi giơ tay chỉ về phía đại sảnh:

"Nhìn xem, zombie có phải là biến mất rồi không?"

Đám zombie trong đại sảnh cũng giống như đám rối, tất cả đều biến mất.

Tống Phi Phi ngây người tại chỗ, ngơ ngác há hốc miệng, trông có chút ngốc nghếch:

"Chuyện, chuyện này là sao?"

Tôi hậm hực đá Lục Vân Kỳ một cái, rồi coi anh ta như đệm thịt, ngồi phịch xuống người anh ta:

"Chúng ta nhầm rồi, đây không phải là quỷ giới, mà là sương giới."

Con quỷ nữ mà Tống Mộ Bạch quen biết, thực ra không phải là quỷ nữ, mà là sương quỷ.

Sương quỷ giỏi nhất là tạo ra ảo ảnh.

Ảo ảnh này, đến từ thất tình lục dục của con người.

Ảo ảnh mà chúng ta đang ở, đến từ nỗi sợ hãi của mấy người chúng ta.

Lục Vân Kỳ tên này không biết xem bao nhiêu phim kinh dị, trong đầu toàn là các loại phim kinh dị.

Tống Mộ Bạch từ nhỏ đã sợ rối gỗ nhất, cho nên cầu thang toàn là rối gỗ.

Đánh ngất hai người bọn họ rồi, ảo ảnh liền biến mất.

"Hì hì, bị các ngươi nhìn thấu rồi!"

Một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh chúng tôi, rõ ràng chính là con rối phụ nữ mà tôi vừa nhìn thấy.

Cô ta dùng ngón tay quấn lấy mái tóc dài của mình, nghiêng đầu cười với chúng tôi, vừa kiều diễm vừa quyến rũ:

"Thật đáng tiếc, cái tên Lục Vân Kỳ kia, trí tưởng tượng phong phú thật đấy!

"Nhưng không sao, bọn họ hôn mê rồi, các ngươi vẫn còn tỉnh táo.

"Ta thật sự mong chờ đấy, những thứ mà những người mạnh mẽ như các ngươi cũng phải sợ hãi, rốt cuộc là gì đây?"

Cảnh tượng cầu thang bắt đầu thay đổi.

Cầu thang xám xịt biến thành màu đỏ tươi, màu đỏ từ từ hạ xuống, không ngừng tiến về phía trước, kéo dài, kéo dài, trong ánh mắt mong chờ của sương quỷ biến thành một tấm thảm đỏ.

Ngoài thảm đỏ đứng đầy phóng viên cầm máy quay phim, đèn flash chớp nháy khiến người ta không mở mắt ra được.

Cơ thể Tống Phi Phi cứng đờ, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.

Đây, là ác mộng trong lòng Tống Phi Phi?

Vẻ mặt như lâm đại địch của cô ấy, khiến tôi cũng có chút căng thẳng.

Hai năm nay tôi dẫn cô ấy chạy khắp thế giới, yêu ma quỷ quái gì mà chưa từng thấy?

Thứ khiến Tống Phi Phi hoảng sợ đến vậy, chắc chắn là một thứ gì đó ghê gớm lắm!

Tôi hạ thấp trọng tâm, mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, toàn thân cơ bắp căng lên, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

"Tiếp theo đây, người đang tiến về phía chúng ta là đại tiểu thư của tập đoàn Tống thị, Tống Phi Phi!"

Đến rồi!

Tống Phi Phi cứng đờ người bước về phía trước, vừa bước được một bước, đột nhiên trẹo chân ngã nhào về phía trước.

Hai tay cô ấy vô vọng vung vẩy trong không trung vài cái, cuối cùng vẫn ngã sấp mặt xuống đất, mặt tiếp đất trước.

Đến khi cô ấy ngẩng mặt lên, hai hàng m.á.u mũi chảy ra, dáng vẻ chật vật lại mang theo vài phần buồn cười.

Tôi không dám cười, như lâm đại địch nhìn xung quanh.

Chỉ là chưa đợi được quái vật, lại đợi được con sương quỷ tức giận đến phát điên.

"Cô bị thần kinh à!

"Ai lại sợ hãi nhất là vấp ngã chứ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Vấp ngã thì có gì đáng sợ chứ!

"Cô có bị não úng thủy không vậy!

"Biến hóa ảo ảnh không tốn yêu lực à! Cô *******!"

Không ngờ sương quỷ xinh đẹp như vậy, mà chửi người cũng tục tĩu như vậy.

Tống Phi Phi lau vội m.á.u mũi đứng dậy, mừng rỡ vỗ vỗ ngực:

"May mà không phải thật, hết hồn!"

Nói xong lại chống nạnh trừng mắt nhìn sương quỷ:

"Cô biết cái gì!

"Đầu có thể rơi m.á.u có thể chảy tóc không thể rối, người nhà họ Tống có thể mất tiền mất mạng, nhưng không thể mất mặt!"

Tôi đột nhiên hiểu được sự đau khổ của sương quỷ, Tống Phi Phi đúng là bị thần kinh.

Sương quỷ hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi liếc nhìn Tống Phi Phi:

"Tốt, tốt lắm!"

Cảnh tượng lại thay đổi.

Đây là một đạo quán cổ kính, trước tượng Tam Thanh loang lổ bong tróc đặt một nồi lẩu đồng kiểu cũ.

Lúc này, trong nồi lẩu đang sủi tăm ùng ục.

Mùi nước dùng đậm đà lan tỏa trong không khí, khiến người ta không khỏi thèm thuồng.

Bên nồi đồng có mấy người đang ngồi, Tống Phi Phi vui vẻ tiến lên chào hỏi:

"Sư bá, Thanh Huyền, Thanh Vũ, các người..."

Chưa kịp chào hỏi xong, ảo ảnh biến mất, trước mắt chỉ còn lại vẻ ngây ngốc của sương quỷ.

Cô ấy ôm ngực, miệng hơi há, hồi lâu mới trừng mắt hỏi tôi:

"Cô có thể nói cho tôi biết không.

"Tại sao, tại sao ăn lẩu, lại là chuyện cô sợ hãi nhất?"

Tôi nghiêm túc chỉnh lại cô ấy:

"Không phải ăn lẩu, là cùng sư huynh và hai sư điệt cùng ăn lẩu.

Bọn họ bị thần kinh à, vừa thả rau vào nồi đã gắp, từng người một đều như quỷ đói đầu thai! Thịt bò đó, vừa thả xuống một giây đã bị vớt lên, vẫn còn sống nhăn răng! Ăn lẩu với bọn họ, vĩnh viễn không ăn được rau chín! Nỗi sợ hãi này, cô có thể hiểu được không?"

Sương quỷ dùng sức ấn ngực, yếu ớt phát ra một tiếng than khẽ:

"Biến thái, các người đều là biến thái!"

Đạo quán biến mất, tôi phát hiện mình đang ở trên một hòn đảo hoang vu.

Hòn đảo này rất nhỏ, trông giống như một bãi đá ngầm hơn.

Không có phong cảnh tú lệ, cũng không có khách sạn sang trọng.

Tống Mộ Bạch và Lục Vân Kỳ hai người nằm ngửa trên đá, trông có vẻ ngủ rất say.

Bên cạnh họ, sương quỷ mặt mày xám xịt đang đứng.

Cô ấy quay đầu nhìn chúng tôi thật sâu một cái, không chút do dự nhảy xuống biển.

"Lục Linh Châu! Tôi sẽ còn quay lại!"

Đi rồi thật sao?

Tôi và Tống Phi Phi nhìn nhau ngơ ngác.

Vậy thì con sương quỷ này, ngay từ đầu đã nhắm vào chúng tôi mà đến?

Lúc này trời đã tối, sóng biển không ngừng vỗ vào đá ngầm.

Gió biển mang theo hơi nước thổi vào mặt, lạnh lẽo lại ẩm ướt.

"Không hay rồi, nước lên rồi!"

Chẳng mấy chốc, nước biển đã nhấn chìm những tảng đá mà Tống Mộ Bạch và Lục Vân Kỳ đang nằm, đánh thức cả hai người.

Tống Mộ Bạch dụi dụi mắt, ngơ ngác nhìn nước biển đen ngòm xung quanh:

"Tôi, tôi tại sao lại ở đây?"

Nói xong, anh ta dường như nhớ ra điều gì, vẻ mặt kinh hoàng nhìn xung quanh:

"Giai Ninh đâu, Giai Ninh ở đâu?!"

Tống Phi Phi vỗ một phát vào sau gáy anh ta:

"Giai cái đầu, người ta tên là Sương Quỷ!"

Nước biển dâng lên càng nhanh, bãi đá ngầm ban đầu, chẳng mấy chốc chỉ còn lại một mỏm đá trơ trọi.

Bốn người chúng tôi vai kề vai đứng trên đá, đều hận không thể thu mình thành một cục.

Lúc này, tôi đặc biệt ghét Lục Vân Kỳ.

Cái thân hình tủ lạnh hai cánh chó chết, ngoài chiếm diện tích, thì chẳng được tích sự gì!

"Linh Châu, mau nghĩ cách đi!"

Để tiết kiệm không gian, Tống Phi Phi đã trèo lên lưng Tống Mộ Bạch.

Còn có cách gì nữa?

Tôi bực bội giật giật tóc:

"Hay là, chúng ta bơi về?"

Lục Vân Kỳ cạn lời cúi đầu nhìn tôi:

"Bơi về hướng nào?"

Hôm nay trời âm u, trên trời đen kịt, đến một ngôi sao cũng không có, căn bản không thể phân biệt phương hướng.

Tôi thở dài, học theo Tống Phi Phi trèo lên lưng Lục Vân Kỳ.

"Không phải nói trái đất hình tròn sao?

"Chúng ta cứ bơi về một hướng, thế nào cũng bơi được đến đất liền."

Lục Vân Kỳ và Tống Mộ Bạch đều tuyệt vọng, vẻ mặt trời muốn diệt ta, trông rất xui xẻo.

Đúng lúc này, từ xa trôi đến một vệt sáng.

Lục Vân Kỳ hưng phấn vẫy tay:

"Là thuyền, chúng ta được cứu rồi!"

Trên mũi thuyền có một người đang đứng.

Thân hình gầy gò, khuôn mặt tái nhợt nhưng lại đẹp trai lạ thường.

Tôi nhìn anh ta, càng nhìn càng thấy quen thuộc.

Anh ta chớp mắt, trong đôi mắt lạnh lùng mang theo ba phần dịu dàng:

"Linh Châu, đã lâu không gặp. Chúc mừng em đã vượt qua thử thách của Bái Nguyệt Hội, chính thức trở thành hội viên của Bái Nguyệt Hội."

Mẹ kiếp! Là con ma cà rồng c.h.ế.t tiệt đó!

"Âu Dương Thần!"

Tống Phi Phi giật mình, kinh hô thành tiếng.

Tôi liếc cô ta một cái:

"Sai rồi, là Âu Dương Dật!"

Vẻ mặt lạnh nhạt của Âu Thần Dật nứt ra, anh ta nhướng mày, nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi:

"Tốt lắm, lâu ngày không gặp, đến tên tôi cũng không nhớ.

"Không sao, tiếp theo còn rất nhiều thời gian, để em từ từ nhớ lại tôi.

"Sau đó, vĩnh viễn không thể quên được."