Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài

Chương 364: Cuốn Sổ Tử Thần 2



Tôi gật đầu, bóp nát quả óc chó đặt trên bàn trà.

"Gia nhập, không những phải gia nhập, còn phải làm nó lớn mạnh. Làm tử tước, làm thân vương, cuối cùng làm hội trưởng.

Đợi đến khi làm hội trưởng, sẽ dẫn cả hội gia nhập Mao Sơn chúng ta, toàn bộ tài sản đều sung công!"

Tống Phi Phi khâm phục vỗ tay.

Vỗ tay xong, vẻ mặt u sầu hỏi tôi:

"Vậy cái thần c.h.ế.t này, phải giải quyết thế nào?"

Hai đôi mắt to nhìn chằm chằm vào cuốn sổ đen trên bàn.

Rất lâu, cho đến khi Tống Phi Phi không chịu được, ngáp một cái, tôi chợt nảy ra ý hay lật trang thứ hai của cuốn sổ, vô cùng trịnh trọng viết lên đó bảy chữ: Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không.

Thần c.h.ế.t quèn, đến một sợi lông của Hầu ca nhà ta cũng không bằng!

Đợi tôi hạ bút nét cuối cùng, trên tờ giấy đó đột nhiên bùng lên ngọn lửa màu xanh lục.

Một lát sau, ánh lửa biến mất, cũng mang đi bảy chữ trên đó.

Trang giấy thứ hai, vẫn sáng bóng như mới.

Má ơi!

Cái thần c.h.ế.t này chơi không đẹp vậy sao?!

Tôi không cam tâm, cầm bút lại viết Na Tra, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Quan Âm Bồ Tát, Chung Quỳ...

Không ngoại lệ, tất cả đều không thể để lại dấu vết trên sổ tay.

Tống Phi Phi nhìn mà trợn mắt há mồm:

"Cái thần c.h.ế.t này, sao còn bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh nữa?!"

Lần này hết cách rồi.

Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể gọi điện cho Kiều Mặc Vũ.

Cô ấy là truyền nhân của địa sư, tinh thông phong thủy bí thuật, có lẽ có thể nghĩ ra chủ ý gì hay.

Nghe tôi nói xong, Kiều Mặc Vũ ôm bụng suýt cười ra nước mắt: "Ai bảo cậu tham của rẻ!"

Tôi giận tím mặt: "Cười cái rắm, mau giúp tôi nghĩ cách đi!"

Kiều Mặc Vũ thừa nước đục thả câu: "Cậu cảm thấy tính mạng của cậu đáng giá bao nhiêu tiền?"

Tôi không nói gì, trực tiếp cúp điện thoại chuyển sang cuộc gọi video.

Trong video, một bàn tay trắng nõn mở cuốn sổ đen ra, vô cùng trịnh trọng viết một chữ: Kiều.

Không lâu sau, đầu dây bên kia truyền đến tiếng hỏi thăm thân thiết của Kiều Mặc Vũ.

"Má ơi Lục Linh Châu! Tôi * cậu, cậu cái con ****, tôi ********"

Ba đôi mắt to nhìn chằm chằm vào cuốn sổ đen trên bàn.

Kiều Mặc Vũ đột nhiên vỗ đùi Tống Phi Phi đứng dậy.

"Tôi có cách rồi!"

Ba ông thợ da, quả nhiên có thể bằng một Gia Cát Lượng.

Người sau khi chết, sẽ bị âm sai câu đi hồn phách.

Kiều Mặc Vũ nói, chúng ta đi tìm một người sắp chết, sau đó đợi âm sai đến.

Thần c.h.ế.t kia là thần ngoại quốc, đến câu hồn trên địa bàn Trung Quốc, âm sai chắc chắn không thể nhịn được.

Đến lúc đó không cần chúng ta ra tay, trực tiếp đứng bên cạnh xem kịch là được.

Âm sai đại chiến thần chết, nghĩ thôi đã thấy kích động rồi!

Vấn đề duy nhất bây giờ, là đi tìm một người sắp chết.

Tôi lập tức cảm thấy đầu không đau tim không hoảng, ngay cả đi đường cũng có khí thế hơn!

"Đói rồi, đi mua cái bánh tráng trứng đi."

Kiều Mặc Vũ đi theo sau tôi ngoắc ngoắc ngón tay:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Tôi muốn thêm xúc xích thêm thịt nướng thêm gà xé thêm bốn quả trứng!"

Góc đường có một quán bán bánh tráng.

Ông chủ là một chàng trai rất thật thà, khoảng 20 tuổi, da ngăm đen, mặt chữ điền, lông mày rậm mắt to.

Nhận được đơn hàng lớn này của chúng tôi, anh ta vui mừng khôn xiết, toe toét để lộ hàm răng trắng đều.

Khi đang rán bánh, điện thoại anh ta rung liên tục.

Chàng trai trẻ áy náy cười với chúng tôi, mở điện thoại, còn vô tình ấn nhầm vào loa ngoài.

"Con trai, con mau về đi, hu hu hu, bà ngoại sắp không qua khỏi rồi!"

Chàng trai trẻ cuống quýt, vứt tạp dề định dọn hàng, ngay cả bánh cũng không rán nữa.

"Xin lỗi, tôi có việc gấp phải về quê trước!"

Tống Phi Phi lập tức móc chìa khóa xe:

"Tính mạng con người là trên hết, chúng tôi đưa cậu về!"

Chàng trai rán bánh tên là Trương Chu, năm nay mới 18 tuổi.

Quê cậu ở một vùng quê thuộc thành phố bên cạnh, cách chỗ chúng tôi không gần cũng không xa.

Trên đường đi Trương Chu rất im lặng, thỉnh thoảng lại lau nước mắt.

Tôi nhìn kỹ khuôn mặt cậu qua gương chiếu hậu.

Vầng trán nơi ấn đường của cậu ảm đạm, vân ngang mọc lung tung.

Nhật là cha, Nguyệt là mẹ.

Kỳ lạ, chàng trai trẻ nói bà ngoại cậu sắp qua đời.

Sao tôi nhìn thấy cha cậu mất sớm, hơn nữa, mẹ cũng sắp không qua khỏi rồi?

Thật là bi kịch nhân gian.

Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi cũng nhận ra điều bất thường.

Tống Phi Phi xuất thân là con nhà giàu, không thể chứng kiến những khổ đau của nhân gian.

Cô ấy đạp mạnh chân ga, lái xe rất nhanh.

Tôi dựa vào ghế ngủ thiếp đi, mơ màng nghe thấy Trương Chu và Tống Phi Phi nói chuyện.

"Chị Phi Phi, thôn của em ở vùng sâu vùng xa, đường xá khó đi, ngay cả định vị cũng không hiển thị được.

"Đến ngã tư phía trước thì xuống quốc lộ, gặp ngã ba thì cứ rẽ trái, đi qua một đường hầm là sắp đến rồi."

Ánh đèn trước mắt tối sầm lại, xe đi vào đường hầm.

Tôi cảm thấy rõ ràng xung quanh mát lạnh, dường như đây là một đường hầm thời gian, đưa chúng tôi từ mùa hè sang mùa đông.

"Ầm!"

"Két két!"

"Ầm!"

Lốp xe phát ra tiếng ma sát chói tai.

Xe bị nổ lốp.

Tống Phi Phi đánh lái, xe đ.â.m sầm vào vách núi.

Túi khí bung ra, đập vào đầu tôi khiến tôi choáng váng.

Mơ mơ màng màng, cửa xe được mở ra, Kiều Mặc Vũ nhăn nhó đỡ tôi xuống xe.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

"Không sao chứ, mọi người đều ổn chứ?"

Mọi người kiểm tra lẫn nhau một lượt, xác nhận không ai bị thương thì thở phào nhẹ nhõm.

Tống Phi Phi ngồi xổm trên mặt đất, sắc mặt u ám nhặt một cái bàn chông sắt lên:

"Khỉ thật, thằng ngốc nào vứt đấy!"

Đường hầm này rất dài, lúc này chúng tôi đã đi sâu vào giữa đường hầm, trước sau đều tối đen như mực.

Đèn pha xe, lúc này, trở thành nguồn sáng duy nhất trong đường hầm.