Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi đang kiểm tra xe, Trương Chu bị say xe nặng, đang nằm bò ra một bên nôn mửa.
Tôi tùy ý liếc sang bên trái, phát hiện phía xa bóng người chập chờn, dường như có rất nhiều người đang đi về phía chúng tôi.
"Hừ, đám người này đúng là không muốn sống nữa, sao lại đi bộ trong đường hầm?"
Vừa dứt lời, Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi kinh ngạc quay đầu nhìn tôi.
Trương Chu chống tay lên nắp capo, gắng gượng nửa thân trên, vặn vẹo cổ một vòng rồi nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc:
"Chị Linh Châu, đừng có dọa người như thế chứ."
Những người này, chỉ có tôi nhìn thấy.
Đường hầm là nơi giao nhau giữa âm và dương, vừa có thể cho người đi, cũng có thể thông với quỷ.
Tôi đột nhiên nhận ra, mình đã không thể phân biệt được người và quỷ nữa rồi.
Bởi vì tôi chỉ còn chưa đầy một ngày tuổi thọ, nửa bàn chân đã bước vào quỷ môn quan.
Bây giờ tôi, không âm không dương, tựa người tựa quỷ.
Quỷ và người trong mắt tôi, không có gì khác biệt lớn.
Theo đám người, không, đám quỷ đến gần, một làn sương xám lặng lẽ lan đến. Lúc này, cả Tống Phi Phi và Trương Chu đều nhìn thấy đám ma quỷ đó.
Trương Chu cố nén nỗi sợ, hai chân run rẩy, nhưng vẫn lấy hết can đảm đứng phía trước chúng tôi, dang hai tay ra: "Các cô chạy mau, tôi sẽ cầm chân bọn chúng."
Thằng nhóc này, cũng khá trọng nghĩa khí.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Tôi quay đầu nhìn về phía lối vào đường hầm, hít một hơi lạnh: "Chạy không thoát rồi, bên này quỷ còn nhiều hơn."
Tống Phi Phi và Kiều Mặc Vũ đã lấy vũ khí của mình ra.
Tống Phi Phi cầm kiếm đồng thất tinh, còn Kiều Mặc Vũ thì cầm kiếm gỗ đào sét đánh.
Hai người, dưới cái nhìn sửng sốt và bối rối của Trương Chu, một trái một phải bảo vệ cậu ta ở giữa.
Tôi đưa tay vào túi vải, định lấy một nắm gạo nếp trộn với đậu đỏ để phòng thân.
Truyền thuyết kể rằng ba người con trai của thị tộc Cộng Công, sau khi c.h.ế.t biến thành ác quỷ, chuyên ra ngoài hù dọa trẻ con.
Người thời cổ sợ quỷ thần, cho rằng người lớn trẻ nhỏ bị trúng gió, mắc bệnh, thân thể không tốt đều là do dịch quỷ quấy phá.
Những ác quỷ này trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ đậu đỏ, nên mới có cách nói "đậu đỏ đánh quỷ".
Vì vậy, vào ngày mùng tám tháng Chạp, người ta nấu cháo bằng đậu đỏ để xua đuổi dịch bệnh và đón điềm lành.
Nắm đậu đỏ trong tay tôi càng không phải tầm thường.
Thứ này phải do một đứa trẻ dương khí dồi dào tự tay hái xuống vào đúng ngày Đoan Ngọ, sau đó phơi nắng từ Đoan Ngọ đến trước giờ Ngọ ba khắc của ngày Hạ chí.
Những hạt đậu đỏ này hấp thụ tinh hoa của mặt trời, các nhà âm dương học gọi chúng là Viêm đậu.
Viêm đậu rất khó có được.
Từ Đoan Ngọ đến Hạ chí, thường cách nhau khoảng 10-20 ngày.
Trong thời gian này, Viêm đậu mỗi ngày phải duy trì ánh sáng trên 3 canh giờ.
Nếu có một ngày mưa, cả mẻ Viêm đậu đó sẽ công cốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trời mới biết, trước khi gặp Tống Phi Phi, bốn người trong môn phái chúng tôi, đôi khi cả năm cũng không thu được một hũ Viêm đậu.
Sau khi gặp Tống Phi Phi, cô ấy vung tay một cái, đặc biệt mở một công ty để trồng Viêm đậu.
Nhiệm vụ của công ty này, chính là trồng đậu đỏ khắp cả nước.
Tân Cương, Tây Bắc lớn, khắp nơi đều có bóng dáng của họ.
Nghe nói công ty còn bỏ tiền lớn mời mấy giáo sư của viện khoa học nông nghiệp, chuyên nghiên cứu việc trồng và phát triển đậu đỏ ở vùng khô hạn.
Từ khi có Tống Phi Phi, các loại pháp khí đạo cụ khó kiếm, có thể dùng hai tiếng để diễn tả: dư dả.
"Xì ~"
Lòng bàn tay như bị lửa dữ thiêu đốt, truyền đến một cơn đau nhói.
Tôi đưa nắm đậu đỏ cho Kiều Mặc Vũ, kinh ngạc nhìn lòng bàn tay mình đã bị bỏng thành một bọng nước lớn.
Kiều Mặc Vũ kéo tay tôi lại, thần sắc nghiêm trọng: "Linh Châu, e rằng tuổi thọ của cậu không chống được đến 10 canh giờ nữa."
Tôi hiểu ý cô ấy.
Chúng tôi phải nhanh chóng đến nhà bà ngoại của Trương Chu.
Những bóng ma đó đi rất nhanh.
Trong thời gian nói mấy câu, họ đã đến trước mặt chúng tôi.
Những con ma này có cả nam nữ già trẻ, có người mặc trang phục Trung Sơn thời Dân Quốc, có người mặc áo bông hoa hiện đại, nhìn qua gần như bao trùm mấy trăm năm lịch sử.
Hầu hết các con ma đều chen chúc đứng cùng nhau, chỉ có một con ma, cô đơn lơ lửng ở một bên.
Các con ma khác không dám lại gần cô ta, dường như có chút sợ cô ta.
Con ma nữ này mặc một chiếc váy dài màu đỏ, đầu gần như vẹo với thân thể thành góc 90°, chỉ còn một lớp da mỏng miễn cưỡng nối thân thể và đầu.
Trương Chu nhìn mà gần như ngất đi.
Cậu ta hít một hơi mạnh, cất giọng cao hát vang:
"Ngũ tinh hồng kỳ nghênh phong phiêu dương ~ Thắng lợi ca thanh đa mạc liêu lượng ~
Ca xướng ngã môn thân ái đích tổ quốc, tòng kim tẩu hướng phồn vinh phú cường!"
Bài hát này gần như được cậu ta hét lên, trong đường hầm tĩnh mịch tối tăm vang lên từng đợt âm vang, như thể có hàng trăm người cùng hát.
Tiếng hát vừa cất lên, âm khí trong đường hầm lập tức ngưng trệ.
Những con ma đó nhìn Trương Chu sợ hãi, thực sự đều lùi lại mấy bước.
Tôi cũng mặt đầy kính phục, Trương Chu, quả thực là một tài năng!
Không có bài hát nào chính khí hùng tráng hơn bài hát đó.
Hơn nữa, những bài hát này còn mang theo vận nước và trường từ tính năng lượng tích cực dồi dào, có tác dụng chế ngự với những vật tà ma yêu quái.
Vào lúc quan trọng hát bài hát này còn hiệu quả hơn cả tụng "Kinh Địa Tạng".
Trương Chu thấy hát có tác dụng, đôi mắt bùng lên ánh sáng phấn khích, giọng cũng vô thức to hơn.
"Ca xướng ngã môn thân ái đích tổ quốc, tòng kim tẩu hướng phồn vinh phú cường!"
Bản dịch được đăng trên MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết.