Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài

Chương 367: Cuốn Sổ Tử Thần 5



Cây liễu xưa nay đều trồng ở ven sông, cây ở đây tại sao lại trồng ở ven đường?

Liễu là loài cây âm khí rất nặng, cùng với cây hòe được gọi là quỷ thụ, có thể trú ngụ quỷ hồn yêu vật.

Những cây liễu này trồng ở đây, e rằng là có người cố ý làm vậy.

Khó trách lúc nãy đám cúng tế bên đường, có thể dẫn đến quần quỷ tranh nhau ăn.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Xe bị hỏng, chúng tôi chỉ có thể đi bộ đến thôn của bà ngoại Trương Chu.

Ngôi làng này rất xơ xác, các tòa nhà đều không cao, cao nhất cũng chỉ có hai tầng rưỡi.

Những ngôi nhà hai tầng đều là nhà gạch đỏ, bên ngoài cũng không sơn, lộ ra những viên gạch trơ trụi.

Đây còn coi như là tốt, không ít nhà đều là nhà đất kiểu cũ nhất, trên tường còn sơn những khẩu hiệu màu đỏ tươi: Sinh con trai con gái đều như nhau.

Ngôi làng giống như một ông già xế bóng, cố chấp dừng lại ở những năm 80.

"Phía trước là nhà cậu tôi rồi. Bà ngoại tôi có ba người con, mẹ tôi là út, trên còn có hai cậu.

Bà ngoại sống ở nhà cũ của mình, hai cậu thay phiên nhau đưa cơm cho bà, mỗi người một tuần."

Nói đến tình hình gia đình, Trương Chu nắm chặt nắm đấm, vành mắt đỏ hoe.

Bà ngoại Trương Chu là một người khổ mệnh.

Bà sớm goá chồng, một mình nuôi lớn ba người con, xây nhà cho hai con trai, cưới vợ.

Đợi đến khi cháu trai cháu gái ra đời, lại giống như trâu già kéo cày mà chăm sóc chúng.

Mỗi ngày bà đều dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, ăn ít, làm nhiều, thời gian dài, người trâu cũng phải đổ bệnh.

Sau khi sinh bệnh, hai cậu của Trương Chu đều không muốn tốn tiền cho bà chữa bệnh.

Là mẹ của Trương Chu một mình bỏ tiền ra, lại bỏ công sức, đưa bà ngoại đến thành phố lớn khám bệnh, rồi lại đón về nhà chăm sóc chu đáo.

Đợi đến khi bà ngoại khỏe lại, hai cậu lại cãi nhau ầm ĩ.

Họ nói bà ngoại giả bệnh mới không chịu làm việc, hại họ bị người trong thôn mắng chửi.

Còn nói người già nào mà không trải qua như vậy.

Nào có ai phiền phức như bà ngoại, chỉ đau lưng mỏi gối một chút mà đã chạy đến bệnh viện lớn, đúng là lắm tiền đốt không hết.

Mẹ của Trương Chu bị hai anh chị dâu chặn cửa mắng cho một trận, bất đắc dĩ, chỉ có thể trơ mắt nhìn họ đón bà ngoại Trương Chu đi.

Kết quả đón đi cũng chỉ được nửa tháng, bà đột nhiên nhận được điện thoại của bà ngoại.

Bà nói mình sắp không xong rồi, muốn trước khi c.h.ế.t gặp mặt con gái lần cuối.

Bố của Trương Chu là một tài xế xe tải, hai năm trước gặp tai nạn xe cộ qua đời, để lại bà và Trương Chu nương tựa lẫn nhau.

Bà là một người hiếu thuận, nhận được điện thoại xong gấp gáp gọi điện ngay cho Trương Chu.

"Chính là đây, là nhà cậu cả của tôi."

Trương Chu dẫn chúng tôi đến trước một căn nhà gạch đỏ, dùng sức vỗ cửa:

"Cậu cả, mở cửa a! Con là Trương Chu, mẹ con có ở nhà không?"

Cánh cửa gỗ cũ kỹ vang lên ầm ầm, trong ngôi làng tĩnh mịch này nghe thật chói tai.

"Đến rồi đến rồi, đừng gõ nữa!"

Một người phụ nữ trung niên lùn béo chống nạnh mở cửa, nhìn thấy là Trương Chu thì ngẩn người một chút, thần sắc có chút kích động, nhưng lại rất nhanh khôi phục lại.

Chỉ là một đôi mắt tam giác không ngừng loé lên, lộ ra vài phần chột dạ.

"Là Tiểu Chu à, cháu sao lại đến đây?"

Trong lúc nói chuyện, bà ta chắn ngay giữa cửa, rõ ràng là không muốn cho chúng tôi đi vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trương Chu lo lắng cho bà ngoại, cũng không để ý thái độ của mợ cả, ngược lại sốt sắng hỏi:

"Mợ cả ơi, bà ngoại cháu có khỏe không ạ?

"Mẹ cháu đâu, có ở nhà không ạ?"

Mợ cả lộ vẻ kinh ngạc:

"Bà cháu không được khoẻ, mẹ cháu dẫn bà đi thành phố khám bệnh rồi.

"Sao, bà ấy không nói với cháu à?

"Haizz, mẹ cháu sao lại hồ đồ thế chứ, để cháu đi không công một chuyến rồi!"

Nói xong, bà ta lùi lại một bước đóng sầm cửa:

"Chu à, mợ cả hôm nay đi làm về mệt, không giữ cháu lại nhé.

"Cháu mau đi tìm mẹ cháu đi."

Nói xong liền nhanh tay đóng cửa lại, lắc lắc thân hình ục ục nhanh chóng chạy về phòng.

Trương Chu thấy bà ta về phòng, lại đi về phía ngoài thôn, vẻ mặt lo lắng.

"Chúng ta chính là từ Hàng Thành đến đây, mẹ tôi sao lại không gọi điện cho tôi chứ?

"Chắc chắn là tình hình của bà ngoại không tốt lắm, nên mẹ mới không bình tĩnh như vậy.

"Không được, tôi phải đi tìm bà ấy."

Cậu ta giống như chân được lắp mô tơ, đi vèo vèo. Chúng tôi còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị cậu ta bỏ lại phía sau.

Cái đồ đầu gỗ này, không nhìn ra mợ cả của cậu ta đang nói dối sao?

"Trương Chu! Quay lại đây cho tôi!

"Trương Chu!"

Tôi gọi liền 2 lần mới gọi được cậu ta.

Cậu ta thấy chúng tôi ba người còn đứng tại chỗ, trừng đôi mắt to vô tội:

"Ui, xin lỗi, xin lỗi, Linh Châu tỷ, tôi quên mất các cô."

Tôi thở dài, Tống Phi Phi chỉ vào túi cậu ta:

"Hay là cậu gọi thêm một cuộc điện thoại cho mẹ đi?"

Trương Chu chợt bừng tỉnh, vỗ mạnh vào đầu mình, phát ra một tiếng "bốp" giòn tan.

"Haizz, cái đầu heo của tôi!"

Kiều Mặc Vũ sợ đau nhất, nhìn trán cậu ta đỏ ửng thì nhăn nhó:

"Đừng đánh nữa, càng đánh càng ngốc đấy."

Trương Chu cầm điện thoại, ánh mắt có chút đờ đẫn:

"Sao mẹ tôi lại tắt máy rồi?

"Mẹ tôi chưa bao giờ tắt máy cả."

Cậu ta càng nói càng lo lắng, buông chân định chạy ra ngoài.

Tôi túm lấy áo cậu ta: "Đừng vội, hỏi thăm người trong thôn trước đi, có lẽ có người khác nhìn thấy mẹ cậu."

Thấy cậu ta vẫn bộ dạng ngây ngốc, Tống Phi Phi thở dài:

"Lời của mợ cả cậu không thể tin được, bà ấy đang lừa cậu đấy."

Trương Chu cuối cùng cũng hiểu ra, sau đó có chút không thể tin được:

"Tại sao bà ấy lại phải lừa tôi?"