Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài

Chương 368: Cuốn Sổ Tử Thần 6



Ở lối vào thôn là một căn nhà đất kiểu cũ, chủ nhà là một bà lão tóc bạc phơ.

Bà lão hơi lãng tai, nói giọng địa phương đặc sệt, giao tiếp rất khó khăn.

Bà nói mẹ Trương Chu sáng sớm đã đến thôn, không thấy bà đi, cũng không nghe nói bà ngoại Trương Chu bị bệnh.

Con cái bà lão đều đi làm ở thành phố lớn, bà một mình không có việc gì làm, thường ngồi trước cửa nhà cả ngày.

Bà đã nói không nhìn thấy, vậy thì mẹ Trương Chu rất có thể vẫn còn ở trong thôn.

"Đi, về nhà mợ cả của cậu."

Trương Chu hoảng hốt mất hồn, nắm chặt nắm đ.ấ.m im lặng đi theo sau chúng tôi.

Tường rào nhà cậu cả anh không cao lắm, tôi chạy lấy đà từ xa, nhẹ nhàng đạp một cái là nhảy vọt lên tường.

Trong nhà bật đèn, không ai nói chuyện, rất yên tĩnh.

Tôi nhẹ tay nhẹ chân mở cổng thả Tống Phi Phi và họ vào, bốn người lén lút vào nhà như kẻ trộm.

Phòng khách không có ai, nhà bếp không có ai.

Chúng tôi leo lên cầu thang đến tầng hai, nghe thấy tiếng hai người nói chuyện.

Giọng lớn hơn là của mợ cả, còn một giọng mềm mại, nghe có vẻ là một cậu bé không lớn tuổi.

"Mẹ ơi, lúc nãy người ở ngoài cửa là anh Trương Chu phải không? Có phải anh ấy đến tìm cô không?

"Sao mẹ không cho anh ấy vào nhà?"

Mợ cả nhẹ nhàng vỗ vai cậu bé, có chút tức giận:

"Không phải đã nói với con rồi sao? Không được nói với ai là cô ở nhà mình!

"Nói ra là bố đánh đòn đấy, nghe rõ chưa?"

Cậu bé có chút sợ hãi, trong nhà lại trở nên yên tĩnh.

Trương Chu nghe thấy lời này, không thể nhịn được nữa, trực tiếp đạp cửa xông vào:

"Mẹ tôi đâu! Mẹ tôi ở đâu!"

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Tôi bất lực xoa trán.

Gã này có chút cố chấp, đúng là đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển.

Mợ cả thấy Trương Chu đột nhiên xuất hiện, có thoáng chút hoảng hốt, sau đó trợn mắt quát:

"Trương Chu, mày dẫn người lạ xông vào nhà tao, muốn làm gì!

"Xem ra là mày không coi tao ra gì rồi!"

Trương Chu thở hổn hển, bộ dạng lo lắng nhưng lại không biết phải nói gì.

Tôi nháy mắt với Kiều Mặc Vũ, cô ấy và Tống Phi Phi nhanh chóng chạy ra ngoài tìm người.

Mợ cả sốt ruột, tiến lên muốn ngăn cản họ:

"Làm gì đấy chúng mày!

"Cướp à, tao báo công an, bắt chúng mày đi tù!"

Giọng bà vừa tức vừa sốt ruột, nhưng lại mang theo vài phần làm ra vẻ hung dữ.

Căn nhà này không lớn, mỗi tầng chỉ có ba gian phòng.

Tôi nhanh chóng tìm thấy mẹ Trương Chu ở căn phòng phía tây nhất.

Bà nằm trên giường, thần thái an tường, ngủ rất say.

"Mẹ ơi, mẹ tỉnh lại đi, mẹ mau tỉnh lại đi!"

Trương Chu lay bà từ nhẹ nhàng đến bạo lực, tôi sợ anh lay mẹ thành chấn động não mất.

"Đừng lay nữa, dáng vẻ mẹ anh có chút không đúng."

Tôi tách mí mắt bà ra nhìn kỹ, lại đưa tay sờ vào cung mệnh của bà.

Cung mệnh lạnh lẽo, sờ vào không giống người sống, ngược lại giống nhiệt độ của người chết.

Nhưng hơi thở của bà lại rất ổn định.

Tống Phi Phi thấy vậy, nhíu mày:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Đây là, mất hồn rồi?"

Người có tam hồn thất phách, mất hồn thì chỉ còn lại một cái xác.

Không biết gì, không cảm giác, cũng không động đậy.

Nhiều người được bệnh viện chẩn đoán là thực vật nhân, thực ra là do mất hồn mà không phải bị bệnh.

Trương Chu túm lấy cổ mợ cả, nhấc bà lên cao quá đầu, phát ra tiếng gầm giận dữ:

"Nói, bà đã làm gì mẹ tôi!"

Đôi chân mập mạp của bà ta đạp loạn xạ trong không trung, khuôn mặt tròn trịa dần dần đỏ bừng như gan heo.

"Anh Trương Chu, anh thả mẹ tôi ra, huhuhu~"

Cậu bé ôm lấy đùi Trương Chu khóc lóc, khiến cậu lấy lại được vài phần lý trí.

Ngay lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng đập cửa.

"Ầm!"

Trương Chu giật mình vì tiếng động này, buông tay ra.

Thím cả ngã xuống đất, ôm cổ thở dốc, đôi mắt nhỏ oán hận trừng Trương Chu:

"Cậu cả mày về rồi, chuyện của mẹ mày thì đi hỏi ông ấy!"

Nói xong bà sợ Trương Chu lại đánh mình, với một tốc độ linh hoạt khó tin, bà lồm cồm bò dậy lao xuống lầu.

"Ông nó ơi, cuối cùng ông cũng về rồi!

"Tôi nói cho ông biết, cái thằng cháu ngoại này của ông nó..."

Những lời còn lại, bà không còn cơ hội nói ra nữa.

Cậu cả đột nhiên cúi đầu, cắn đứt khí quản của bà.

Máu tươi phun ra cao hơn một mét, nhuộm đỏ không khí xung quanh.

Ông ta há miệng, vẫn còn thòm thèm l.i.ế.m láp m.á.u tươi bên mép.

Máu chảy xuống cằm ông ta, tạo thành một vũng m.á.u màu đỏ sẫm trên mặt đất.

Dưới ánh trăng trắng bệch, làn da của ông hiện lên một màu đỏ dị hợm.

Hai mắt đỏ ngầu, đôi đồng tử lại có màu xám trắng thảm hại.

Là huyết thi!

Tôi và Kiều Mặc Vũ nhìn nhau, trong mắt cả hai đều có vẻ kinh ngạc.

Điều kiện hình thành huyết thi vô cùng khắt khe.

Thứ nhất, phải chôn xác ở nơi cực âm.

Thứ hai, sau khi chôn xác, huyệt mộ phải liên tục ngấm m.á.u của người thân.

Thứ ba, vào năm âm, tháng âm, ngày âm, giờ âm, có linh vật đi qua huyệt mộ, kích động sát khí trong mộ.

Ba điều kiện, thiếu một không được.

Nhưng theo tình hình vừa rồi, cậu cả ban ngày vẫn còn khỏe mạnh, sao chỉ trong chốc lát lại biến thành huyết thi?

Huyết thi cực kỳ khó đối phó, sức mạnh vô song, hành động nhanh nhẹn, hơn nữa lại rất khát máu.

Càng hút nhiều m.á.u tươi, sát khí trên người huyết thi càng nặng.

Cậu bé cũng đi xuống lầu, nhìn thấy cảnh tượng đẫm m.á.u này thì sợ đến ngây người.

Cậu "oao~" lên một tiếng, định nhào tới ôm mẹ:

"Bố ơi, bố đừng đánh mẹ!

"Hu hu hu, mẹ ơi mẹ làm sao vậy, mẹ đừng c.h.ế.t mà!"

Trương Chu nhanh tay lẹ mắt túm lấy gáy cậu bé, xách cậu lên như một con mèo con.

"Đồng Đồng, đừng qua đó, nguy hiểm!"

Nghe thấy tiếng nói, huyết thi đột nhiên quay đầu lại.

Răng nanh của nó phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo trong ánh trăng.

Các bạn hãy theo dõi Thế Giới Tiểu Thuyết trên KhỉD nhé.