Tôi đứng dậy, gọi Trần Nghiên Quân đang không vui lại.
"Chị ơi, chị nói mẹ chị báo mộng cho chị à? Giấc mơ này, đều là mơ vào ban ngày đúng không?
Quỷ hồn báo mộng đều là vào ban đêm, chỉ có người sống, mới có thể báo mộng vào ban ngày.
Còn nữa, thỏi bạc vừa rồi không cháy được, là vì người sống không nhận hương, không nhận giấy.
Âm tào địa phủ không có tên của bà ấy, quỷ sai mới không nhận tiền giấy này."
Trần Nghiên Quân đột ngột quay người lại, trợn mắt, sắc mặt trắng bệch.
Tống Phi Phi bước lên trước, sợ cô ấy chạy mất, chặn trước mặt cô ấy:
"Chị ơi, chị sợ gì chứ?
Chị không nghĩ xem, nhỡ đâu chúng tôi nói thật, mẹ chị chưa c.h.ế.t thì sao?
Chị không muốn gặp lại mẹ chị à?"
Câu nói này trong nháy mắt đánh tan mọi phòng tuyến trong lòng Trần Nghiên Quân.
Cô ấy bắt đầu luyên thuyên kể cho chúng tôi nghe những chuyện xảy ra gần đây.
Trần Nghiên Quân đến từ một vùng quê hẻo lánh.
Trong thôn cô ấy có tục lệ, con gái đã gả không được về nhà mẹ đẻ tảo mộ, nói là lên mộ, sẽ không tốt cho anh em trai trong nhà.
Mẹ cô ấy mất năm 62 tuổi, là đột ngột lên cơn đau tim mà mất.
Khi mất, cô ấy tận mắt nhìn thấy mẹ mình được hạ táng.
Tôi và Tống Phi Phi đứng đến tê cả chân, người chị này vẫn chưa kể đến việc đã mơ thấy gì.
Những người lớn tuổi dường như đều có một tật như vậy.
Bất kể bạn hỏi cô ấy điều gì, cô ấy đều hận không thể kể cho bạn nghe từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa.
Sau khi mở lòng, Trần Nghiên Quân thay đổi thái độ trước đó, nhiệt tình mời chúng tôi đến nhà cô ấy chơi.
"Chỗ chúng tôi đặc biệt truyền thống, không chỉ không cho con gái về nhà mẹ đẻ cúng tổ tiên, mà còn không cho con gái về nhà mẹ đẻ ăn Tết.
"Vì tôi lấy chồng, mẹ tôi đã đưa hết tiền sính lễ cho tôi làm của hồi môn, em trai và bố tôi đều không ưa tôi.
"Mẹ tôi những năm này, thật sự quá vất vả rồi. Nhìn thấy dáng vẻ của bà ấy trong giấc mơ, tôi thật sự đau lòng!"
Tôi và Tống Phi Phi tinh thần phấn chấn.
Cuối cùng cũng nói đến trọng điểm rồi!
Trần Nghiên Quân nói, cô ấy mơ thấy mẹ cô ấy cứ cắm đầu chạy.
Mẹ cô ấy ở trong một hang động đen ngòm, trên vách động treo đầy chất nhầy màu xanh lá cây.
Hang động vừa rộng vừa sâu, dường như không có điểm cuối.
Bên cạnh hang động, còn có một con sông ngầm chảy róc rách.
Nước sông và vách động đều phát ra ánh sáng xanh lục, giống như dưới nước ẩn chứa vô số đôi mắt xanh biếc.
Mẹ cô ấy rất sợ hãi, vừa chạy vừa kinh hãi quay đầu lại, giống như có thứ gì đó đuổi theo sau.
Liên tục ba ngày, cô ấy đều mơ thấy mẹ mình khi nghỉ trưa ở công ty.
Ngay cả trong giấc ngủ, cô ấy cũng có thể cảm nhận được sự hoảng loạn và sợ hãi của mẹ mình.
Một hơi nói xong, Trần Nghiên Quân uống một cốc nước lớn, ánh mắt mong đợi nhìn chúng tôi:
"Đại sư Linh Châu, cô nói mẹ tôi chưa chết, vậy bà ấy chắc chắn ở trong cái hang đó.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cái hang đó, rốt cuộc là nơi nào?
"Bà ấy rõ ràng ở trong quan tài, tôi tận mắt nhìn thấy bà ấy được chôn xuống, là ai trộm đưa bà ấy ra ngoài?
"Nhưng tôi chưa nghe nói mộ nhà bị đào bới, nếu mộ bị đào, em trai tôi sớm đã đến tìm tôi, bắt tôi bỏ tiền tu sửa rồi.
"Cô nói xem rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Câu hỏi hay đấy.
Những vấn đề này, tôi chẳng biết gì cả.
Tôi đập bàn đứng dậy:
"Đợi đến khi thấy mộ mẹ chị, mọi chuyện tự khắc sẽ rõ ràng."
Nghe tôi và Tống Phi Phi muốn cùng cô ấy về quê ở Quảng Tây, Trần Nghiên Quân vô cùng bất an.
"Quê tôi khá xa, tiền đi lại cũng tốn kém lắm.
"Tôi, tôi, con gái tôi vừa thi đậu cấp hai, chồng tôi năm nay bị sa thải, kinh tế gia đình không được dư dả cho lắm."
Cô ấy mân mê các ngón tay, do dự hồi lâu, mới cắn răng hỏi:
"Năm vạn, được không?"
Tống Phi Phi cau mày: "Năm vạn ít quá rồi đấy?!
"Hai mươi vạn đi, quyết định vậy đi!"
Trần Nghiên Quân loạng choạng, suýt chút nữa thì đứng không vững.
Môi cô ấy run rẩy một hồi lâu, giọng nói mang theo vài phần nghẹn ngào:
"Hai mươi vạn, là toàn bộ tiền tiết kiệm của nhà tôi, mỗi tháng chúng tôi còn phải trả tiền nhà, tiền xe, còn phải nuôi một đứa con, thật sự không để dành được bao nhiêu tiền."
Tống Phi Phi kinh hãi:
"Cái gì!
"Vậy thì thêm mười vạn nữa đi, ba mươi vạn."
Trần Nghiên Quân ngã phịch xuống ghế sofa, sắc mặt xám xịt như tro.
Tôi thật sự không chịu nổi nữa, nắm lấy tay Trần Nghiên Quân, đỡ cô ấy đứng dậy.
"Ba mươi vạn mà cô ấy nói, là chúng tôi cho chị, không phải chị cho chúng tôi."
Trước đó vừa hay gặp phải đợt truy quét mê tín dị đoan gắt gao của một nền tảng phát sóng trực tiếp nào đó, khiến tài khoản của chúng tôi bị quét sạch.
Từ đó về sau, số người tìm chúng tôi xem việc giảm đi đáng kể.
Thế giới của Tống Phi Phi lại trở về cuộc sống giàu có bình dị.
Điều này khiến cô ấy không thể nhẫn nhịn được, lập tức thành lập một cái gì đó gọi là quỹ "Đụng Ma".
Nếu gặp phải những người có hoàn cảnh gia đình khó khăn, chúng tôi không chỉ giúp họ bắt ma, mà còn cho họ tiền.
Trần Nghiên Quân nghe đến ngây người, gần như không dám tin vào tai mình.
Mãi đến khi cô ấy hiểu rõ thân phận thiên kim tiểu thư của Tống Phi Phi, mới xác định đây không phải là một hình thức lừa đảo mới.
Quê của Trần Nghiên Quân không tính là quá hẻo lánh, là một ngôi làng phong cảnh hữu tình.
Nhà của dân làng một nửa là nhà gạch đỏ, một nửa là nhà đất kiểu cũ, ngay cả một ngôi nhà lầu nhỏ tươm tất cũng không có.
Có thể thấy, điều kiện của ngôi làng không được khá giả.
Trần Nghiên Quân kéo hành lý, vừa đi trên con đường đất lầy lội vừa ngại ngùng xin lỗi: