Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài

Chương 375: Mộ Quỷ 3



"Xin lỗi, điều kiện ở làng tôi không được tốt lắm.

"Người trẻ tuổi đều đổ xô ra ngoài, số người ở lại trong làng ngày càng ít."

Ngôi làng này, dường như hiếm khi có người lạ đến thăm.

Lúc này vừa đúng giờ cơm tối, thấy có người lạ vào làng, mọi người đều bưng bát cơm ra trước cửa vây xem chúng tôi.

Trần Nghiên Quân không ngừng chào hỏi dân làng.

"Bác cả, haizz, về thăm em trai con."

"Thím ba, đây là bạn con, dân du lịch bụi, thích leo núi, đến chỗ mình để tìm hiểu phong cảnh."

"Chú bảy, dạo này sức khỏe tốt ạ?"

Em trai Trần Nghiên Quân nghe tin chạy đến, bên mép còn dính hạt cơm.

Thấy chị gái mình hai năm không gặp, anh ta thờ ơ:

"Về rồi à?

"Đi thôi, ăn cơm trước đã rồi nói."

Em trai Trần Nghiên Quân tên là Trần Thái Hòa, năm nay 35 tuổi, đang độ tuổi tráng niên, có một con trai, một con gái, đều đang học cấp hai ở huyện.

Nhà anh ta ở cuối làng, xây một căn nhà gạch đỏ hai tầng.

Nhà tuy đơn sơ, nhưng sân rất rộng.

Trong sân nuôi gà, vịt, dọc theo chân tường còn trồng cà chua và đậu đũa, là một căn nhà nông thôn rất điển hình.

Bữa tối thật sự không tính là thịnh soạn, món mặn chỉ có một đĩa thịt xông khói, còn bị người ta ăn mất một nửa.

Có thể thấy, đối với sự trở về của Trần Nghiên Quân, Trần Thái Hòa không vui vẻ gì.

Quả nhiên, khi Trần Nghiên Quân đề nghị muốn ra mộ xem, Trần Thái Hòa lập tức sầm mặt xuống.

"Chị à, nếu chị về nhà chơi, em trai như em rất hoan nghênh. Nhưng nếu muốn ra mộ thăm mẹ, miễn bàn."

Tôi xoa xoa cái bụng lưng lửng, không nhịn được mà chen vào: "Hình như cũng không thấy hoan nghênh lắm."

Vợ Trần Thái Hòa là một người phụ nữ trung niên vạm vỡ, đen đúa, nghe vậy lập tức trừng mắt nhìn tôi:

"Cô là ai vậy, có chuyện gì đến cô chứ?!"

Trần Nghiên Quân rất kính trọng tôi và Tống Phi Phi, lập tức đứng dậy giải thích:

"Em dâu, đây là đại sư mà chị mời đến. Đại sư Linh Châu nói, mẹ mình còn sống, chưa chết."

Trần Thái Hòa ngẩn người, sau đó nhìn Trần Nghiên Quân bằng ánh mắt nhìn kẻ ngốc:

"Chị à, chị không sao chứ? Có bệnh thì đi khám bác sĩ, đừng về nhà gây rối."

Vợ anh ta là Lưu Thúy Lan càng vỗ tay cười khẩy:

"Ối chà, đây là sinh viên đại học của làng mình à?

"Sách vở đều học vào bụng chó hết rồi!

"Không học người thông minh, toàn học người hói đầu!

"Đúng, mẹ chị chưa chết, còn thành tiên rồi, đợi tìm được mẹ chị, bà ấy sẽ xoẹt một cái biến cho cô một cục vàng!"

Mắng xong Trần Nghiên Quân, cô ta lại chuyển tầm nhìn sang chúng tôi.

"Ối dào, hai con bé gầy nhom, lên cân còn chẳng bằng con chó. Lông còn chưa mọc đủ, đã dám ra ngoài lừa đảo rồi?"

Cô em dâu này mồm mép như s.ú.n.g liên thanh, mắng tôi và Tống Phi Phi ngớ người.

Tống Phi Phi cau mày, nửa ngày mới nặn ra được một câu:

"Nói bậy, tôi nặng hơn chó nhiều!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi có chút không chắc chắn:

"Nghe nói chó ngao Tạng, con to nặng bảy tám chục ký đấy."

Tống Phi Phi giật mình: "Nặng vậy sao?!"

Lưu Thúy Lan cạn lời, đột nhiên sinh ra một cảm giác bất lực như gặp kỳ phùng địch thủ.

Cô ta từ trước đến nay cãi nhau vô địch khắp làng, giờ phút này, lại cảm nhận được sự đau khổ của kẻ vô địch.

Cuộc đời, thật cô đơn như tuyết.

Bất kể Trần Nghiên Quân giải thích thế nào, Trần Thái Hòa vẫn không chịu gật đầu đồng ý.

Lưu Thúy Lan càng vừa cắn hạt dưa vừa châm chọc mỉa mai.

"Hai người họ đâu có giống người giàu đâu? Người giàu ăn cơm, hai lá rau là no rồi. Hai người họ ăn cơm cứ như yêu quái sông Thông Thiên thành tinh ấy, một gắp ba miếng thịt.

"Họ mà là tỷ phú, tôi chính là Vương Mẫu Nương Nương!"

Đàm phán tan vỡ.

Tôi lén kéo Trần Nghiên Quân sang một bên:

"Làng các cô không cho con gái đã gả đi về tảo mộ, nhưng đâu có nói không cho người lạ tảo mộ đâu.

"Cô nói cho chúng tôi biết vị trí chôn cất mẹ cô, ngày mai tôi và Tống Phi Phi tự đi xem."

Mắt Trần Nghiên Quân sáng lên, về phòng lấy giấy bút ra, vẽ cho chúng tôi một bản đồ rất chi tiết.

Tôi nhìn bản đồ này, càng nhìn càng thấy quen thuộc, trực tiếp chụp một tấm ảnh gửi cho Kiều Mặc Vũ.

Cô ấy là hậu duệ của Khâm Thiên Giám, giỏi nhất thuật phong thủy.

Kiều Mặc Vũ trả lời tin nhắn cực nhanh:

"Bản đồ này hơi nguệch ngoạc, phải xem vật thật mới có thể xác định."

Sáng sớm hôm sau, Trần Nghiên Quân ở nhà giữ chân em trai, tôi và Tống Phi Phi theo bản đồ đến sau núi.

Mộ của làng Trần Gia, được xây ở một thung lũng sau núi.

Thung lũng này bốn phía núi cao vút, thế núi dốc đứng ngăn cản dương khí xâm nhập, là tướng tụ âm điển hình.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Lúc này đã gần giữa trưa, ánh nắng mặt trời thỏa sức trải rộng mặt đất, nhưng thung lũng lại bao trùm trong một mảnh bóng tối, tràn ngập một luồng khí mục nát.

Dưới đáy thung lũng, một con suối uốn lượn chảy chậm rãi, nhưng lại khác biệt rất lớn so với những nơi khác.

Nước suối tối tăm như mực.

Dòng nước ngưng trệ, im ắng, dường như thời gian cũng dừng lại ở đây.

Ngay cả những gợn sóng thỉnh thoảng nổi lên, cũng quỷ dị như mặt quỷ.

Không cần nhìn cũng biết nước suối nhất định lạnh thấu xương.

Bố cục ở đây, núi sông đều âm, không có sinh khí và sức sống.

Dùng làm mộ tổ, thật sự là lựa chọn tồi tệ nhất.

Khó trách ngôi làng này ngày càng nghèo đi.

Tôi lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh gửi cho Kiều Mặc Vũ, rồi cùng Tống Phi Phi bắt đầu đi tìm từng bia mộ.

"Mộ của Kim thị, con Trần Thái Hòa, con gái Trần Nghiên Quân. Linh Châu, tìm thấy rồi, chắc là vị trí này!"

Tống Phi Phi đứng thẳng người vẫy tay về phía tôi, tôi không lập tức chạy đến, mà là chăm chú nhìn chằm chằm vào ngôi mộ trước mắt.

Cô ấy thấy tôi không phản ứng, lập tức chạy lon ton đến.

"Ngôi mộ này sao vậy?"

Bản dịch được đăng trên MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết.