Tôi vốc một nắm đất mộ, đưa lên mũi ngửi.
Chóp mũi lập tức tràn ngập một mùi tanh hôi nhè nhẹ, ở giữa còn lẫn một chút mùi khét.
Giống như, trứng thối chiên cháy.
"Ọe~"
Tống Phi Phi vứt nắm đất trong tay đi, mặt mày trắng bệch:
"Vãi, mùi gì vậy, có người đốt chuột c.h.ế.t à!"
Trong thung lũng không có ai, chúng tôi nói chuyện lớn tiếng hơn một chút.
Ai ngờ tiếng hét này của Tống Phi Phi, lại kinh động đến một bà lão đang lom khom trồng rau ở gần đó.
Bà ta đi lại bằng đôi chân nhỏ xíu, đôi mắt dài hẹp đầy vẻ cảnh giác:
"Các người là ai, đến mộ tổ của làng chúng tôi làm gì?!"
Còn chưa đợi tôi và Tống Phi Phi bịa ra một lý do hay hơn, bà ta đã chĩa vào chúng tôi chụp hai tấm ảnh.
"Mọi người mau ra xem, hai người này là thân thích nhà ai, sao lại chạy lung tung đến mộ tổ của làng mình thế này!"
Bà lão nói xong câu này vào điện thoại, lại chặn chúng tôi lại không cho đi.
"Tôi đã gửi ảnh của các người vào nhóm của làng rồi, các người không được chạy."
Cái thôn này, còn có nhóm chat nữa à?
Tôi và Tống Phi Phi đành bất lực, chỉ có thể đứng tại chỗ chờ đợi.
Ở nông thôn ít chuyện mới lạ, mọi người lại thích náo nhiệt.
Thông tin vừa gửi lên nhóm, mọi người lập tức xôn xao.
Lúc này là giờ ăn trưa, mọi người bỏ cả cơm, hơn nửa thôn chạy đến xem náo nhiệt.
Trần Thái Hòa, cùng với vợ anh ta là những người đầu tiên chạy đến.
"Tôi biết ngay là các người không có ý tốt!"
Trần Thái Hòa chạy đến thở không ra hơi, giọng điệu rất xấc xược:
"Nói, rốt cuộc các người đến đây làm gì?"
Trần Nghiên Quân kéo tay em trai lại, khuyên nhủ hết lời:
"Thái Hòa, họ thật sự là đại sư phong thủy, đến xem phong thủy."
Em dâu cười khẩy:
"Xem phong thủy? Tôi còn đi đào mộ ấy!
"Tầm long phân kim khán triền sơn, nhất trùng triền thị nhất trùng quan! (Tìm long mạch, xem hướng núi, một lớp núi là một lớp cửa ải)
"Cô nhìn tôi xem, có giống Mạc Kim Hiệu Úy không?"
Tôi nhìn Tống Phi Phi, Tống Phi Phi nhìn tôi, cả hai lần đầu tiên cảm thấy cạn lời đến vậy.
Cô em dâu này, đánh thì không được, cãi cũng không lại, thật sự không biết phải làm sao với cô ta.
Cuối cùng tộc trưởng phải ra mặt hòa giải:
"Nghiên Quân à, đừng làm ầm ĩ nữa.
"Con là gái đã gả đi, không có việc gì thì đừng chạy về nhà mẹ đẻ.
"Chuyện hôm nay coi như dừng tại đây, mau dẫn bạn con đi đi."
Trần Nghiên Quân sắp khóc đến nơi:
"Thúc công, họ thật sự là đại sư, thật sự biết xem phong thủy."
Tôi gật đầu, lớn tiếng nói:
"Nếu tôi đi, cả thôn các người, không ai sống sót đâu!
"Phong thủy của thôn các người, có vấn đề rất lớn!"
Lời này vừa nói ra, cả đám ồ lên.
Cô em dâu vỗ đùi, lớn tiếng gào khóc với mọi người trong thôn:
"Cô ta nguyền rủa tôi kìa! Mọi người đều nghe thấy rồi, cô ta nguyền rủa tôi kìa!
"Tôi đã nói rồi mà, cô chị chồng này về thôn không có ý tốt, đây là tìm người nguyền rủa chúng ta đấy, muốn nguyền rủa chúng ta c.h.ế.t để cô ta chia nhà trong thôn!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Câm miệng!"
Tôi quát lớn về phía cô ta, túm một nắm đất trên mộ đưa cho mọi người xem.
"Đất này có mùi khét, mọi người không ngửi thấy sao?
Còn những nấm mồ này, trên đỉnh đều có những hố lõm, mọi người cũng không nhìn ra sao?
Đất mộ cháy đen, chôn cất không phải người. Nấm mồ lõm xuống, con cháu diệt vong."
"Thôn các người, sắp gặp đại họa rồi!"
Tôi nói một tràng này rất nhanh và gấp.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Không gấp không được, tôi sợ bị cô em dâu cắt ngang.
"Thả cái rắm thúi!"
Người kích động nhất, không phải Trần Thái Hòa, mà là tộc trưởng Thất thúc công.
Nắm đất trên mộ mà tôi tùy tiện túm lấy, không phải của ai khác, mà chính là mộ của mẹ ông ta.
Trần Nghiên Quân cũng có chút hoang mang, đứng bên cạnh nhẹ nhàng kéo tay áo tôi:
"Linh Châu, có phải cô nhìn nhầm mộ rồi không?
Mộ của mẹ tôi, ở hàng phía sau kia."
Tống Phi Phi dồn khí đan điền, hét lớn một tiếng:
"Thất thúc công, chúng tôi không nhắm vào ông!
"Mà là nói tất cả những người có mặt ở đây, đều sẽ chết!
"Sẽ chết, hiểu không?!"
Cả đám người phẫn nộ, những người tính nóng nảy đã túm lấy cổ áo Trần Thái Hòa, yêu cầu anh ta phải giải thích cho mọi người.
"Là chị anh dẫn đến, là người nhà anh mời đến, Trần Thái Hòa, anh nói đi!"
Trần Thái Hòa: "Không phải, tìm tôi làm gì, tìm họ ấy!"
Tôi bị họ ồn ào đến đau cả đầu, lúc đó cũng hết kiên nhẫn.
"Tôi cá với các người 1 trăm vạn, thứ chôn trong quan tài này tuyệt đối không phải là người.
"Có ai dám nhận lời cá cược này, để chúng tôi khai quật xác minh!"
Hơi thở của mọi người trong thôn đều ngưng trệ.
Lưu Thúy Lan lập tức gạt Trần Thái Hòa ra:
"Buồn cười, nếu có 1 trăm vạn, đừng nói là đào mộ bà chồng tôi, cho đào mộ tôi cũng được!"
Tống Phi Phi lấy điện thoại ra: "Cho tôi số tài khoản ngân hàng, tôi chuyển khoản cho cô ngay bây giờ."
Lưu Thúy Lan bán tín bán nghi lấy điện thoại ra.
Điện thoại của cô ta là loại điện thoại nhái có âm lượng cực lớn, một giọng nữ du dương vang vọng cả thung lũng.
"Đinh, Alipay chuyển khoản thành công 1 trăm vạn tệ."
Lưu Thúy Lan ngây người.
Cô ta ngây ngốc nhìn điện thoại, liên tục dùng ngón tay xoa đi xoa lại dãy số đó.
Sợ chỉ cần chớp mắt, số dư đó sẽ bị cô ta xoa mất.
"Bốp!"
Cô ta quay người lại tát Trần Thái Hòa một cái.
"Anh ăn nói với đại tiểu thư thế hả!
"Không thấy đại tiểu thư mệt rồi à, còn không mau đi pha trà!"
Tiếng tát giòn tan đánh thức cả thôn.
Thất thúc công tức giận dậm chân:
"Hồ đồ!
"1 trăm vạn thì sao?!
"Đây là mồ mả tổ tiên, có thể tùy tiện đào bới sao?
"Chỉ vì chút tiền, các người nhẫn tâm để tổ tiên c.h.ế.t rồi cũng không được yên nghỉ sao?"