Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài

Chương 381: Mộ Quỷ 9



Tống Phi Phi ánh mắt ngây dại, cúi đầu nhìn lá bùa trong túi mình, thầm mắng một tiếng:

"Mẹ kiếp, mang ít quá!"

Giờ mới chưa đến tám giờ tối mà đã có nhiều ma như vậy rồi.

Đến giờ Tý lúc 11 giờ, thì sẽ có bao nhiêu ma nữa?

Trận chiến này, e rằng sẽ vô cùng gian nan.

Vẻ mặt của mọi người từ căng thẳng sợ hãi, dần dần trở nên tê liệt, rồi lại thả lỏng.

Họ đã đứng gần một tiếng đồng hồ, bên ngoài vẫn còn nổ pháo đì đùng, không có con ma nào có thể vượt qua được phòng tuyến.

Lưu Thúy Lan thậm chí còn ngáp một cái.

"Mẹ ơi, làm tôi nghe mà buồn ngủ luôn.

"Mấy con ma này sao giống đàn ông vậy, sấm to mưa nhỏ, từng con từng con trông đẹp mã mà vô dụng."

Ma nghe thấy lời này, vô cùng không phục.

Gần như ngay khi Lưu Thúy Lan vừa dứt lời, cửa sổ đã bị phá toang một lỗ lớn.

Một cái đầu người đen ngòm bay vào từ trong lỗ, phía sau còn kéo theo một đoạn r//uột b/e b//ét máu.

"Mẹ ơi!"

"Lưu Thúy Lan cái đồ ngốc nghếch kia câm mồm cho tôi nhờ!"

Trong nhà vang lên một tràng tiếng thét chói tai.

Tôi cầm kiếm gỗ đào, nhanh chóng chạy về phía cái đầu người kia, mượn lực chạy đà nhảy lên cao, đá nó ra ngoài cửa sổ như đá bóng.

Sau đó, trước khi con ma thứ hai xông vào, tôi dán lại bùa lên cửa sổ đã bị phá.

"Hay!"

"Đẹp lắm!"

"Đại sư Linh Châu đá một cú này, đội tuyển quốc gia mà thấy chắc khóc thét!"

Trong đám đông vang lên một tràng vỗ tay.

Tôi dở khóc dở cười: "Đừng có đùa nữa, tập trung chú ý, nhất định không được để chúng phá vòng, biết chưa!"

Những con ma đến trước chỉ là món khai vị thôi.

Những con lợi hại, phải đến giờ Tý mới xuất hiện.

Tôi và Tống Phi Phi một tay cầm kiếm gỗ đào, một tay cầm kiếm tiền đồng, di chuyển như rồng trong từ đường.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

"Rầm!"

Cuối cùng, cả cánh cửa sổ rơi xuống, và lúc này, cánh cửa gỗ cũng đổ ập xuống đất, phát ra một tiếng động lớn.

Một con quái vật cao ba bốn mét, như một ngọn núi thịt khổng lồ lom khom bước vào từ cửa chính.

Dân làng lúc này cũng không còn tâm trạng đùa cợt nữa.

Tống Phi Phi thở hổn hển, mặt đỏ bừng:

"Má ơi, đây không phải là nhục thi sao!

"Cái thứ này từ đâu ra vậy?

"Mệt c.h.ế.t tôi!"

Tôi lắc đầu, cố gắng hất đi mồ hôi sắp chảy vào mắt:

"Ai mà biết được, bây giờ mới mười giờ rưỡi, còn tận hơn 7 tiếng nữa mới đến giờ Mão."

Tôi nhặt một nắm bùa, xông thẳng về phía nhục thi, không quên quay đầu chỉ huy dân làng.

"Đọc kinh Địa Tạng cho tôi!!"

Những người trong vòng cúi đầu, từng người lấy điện thoại ra mở kinh Địa Tạng đã tải sẵn, cúi đầu chuyên tâm niệm.

"Như thị ngã văn. Nhất thời Phật tại, ơ, chữ này đọc là gì nhỉ?"

"Tặc, đồ không có văn hóa, chữ này đọc là đao, Nhất thời Phật tại Đao Lợi Thiên, vị mẫu thuyết pháp."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Vớ vẩn, chữ này đọc là, ơ, đúng là đọc là Đao thật, không ngờ, thằng nhóc này cũng có văn hóa đấy!"

"Vị mẫu thuyết pháp là gì? Tôi chỉ biết Hôm Nay Nói Pháp thôi."

Tôi suýt nữa thì ngã, quay đầu giận dữ: "Đến lúc nào rồi mà còn thế, nghiêm túc cho tôi nhờ!!!"

Những tiếng niệm kinh khe khẽ vang lên.

Hiệu quả, chẳng khác nào không có hiệu quả.

Thôi vậy, không trông mong gì vào họ được.

Tôi tế bùa, hai tay kết ấn, tốc độ nhanh đến mức tạo thành tàn ảnh.

"Đông phương thanh lôi, nam phương xích lôi, tây phương bạch lôi, bắc phương hắc lôi, trung ương hoàng lôi.

"Phụng thỉnh ngũ phương ngũ lôi thượng ngô thân, tốc hiển thần thông, Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như lệnh!"

Vô số tia sét đánh xuyên qua mái nhà, lao thẳng về phía nhục thi.

Trong nhà sấm chớp vang dội, tia chớp như rắn bạc bay múa, ánh sáng chói lòa khiến người ta không mở nổi mắt.

Đối mặt với uy lực sấm sét này, không chỉ quỷ không chịu nổi, người cũng không chịu nổi.

Trong vòng không ngừng truyền đến tiếng la hét.

"Lôi Công tha mạng, tôi không cố ý bắt cá hai tay đâu!"

"Vợ ơi em anh rồi, lần trước anh đi massage chân, thật sự chỉ chạm vào tay nhỏ của cô ấy thôi!"

"Tôi không đi hát karaoke, đừng đánh tôi, đừng đánh tôi mà!!!"

Thật mệt mỏi.

Tôi không nhớ rõ mình đã ném ra bao nhiêu lá bùa Ngũ Lôi nữa.

Con số đó, Kiều Mặc Vũ mà đến chắc chắn sẽ đau tim tại chỗ.

Cánh tay vừa đau vừa tê, ngón tay mệt đến mức không dùng được một chút sức nào.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, mùi khét lẹt trong nhà theo gió bay xa hai dặm.

Dân làng ôm nhau, mừng đến phát khóc:

"Tuyệt vời!"

"Quỷ bị chúng ta đánh lui rồi!"

"Thằng Trần Tam Đao ở làng bên hồi đó đánh nhau với một đám côn đồ, một mình đánh ba thằng, nó khoe mấy chục năm trời. Ông đây trực tiếp đánh một đám ma, cái này không khoe ba đời thì hơi phí?"

"Có lý, ngày mai tôi sẽ tự viết một cuốn tự truyện cho mình, tên là Trần An Bình Trừ Quỷ Truyện!"

"Anh An Bình, vừa nãy người kêu Lôi Công tha mạng là anh đúng không? Tôi thấy anh nên viết Trần An Bình Ngoại Tình Truyện thì hơn."

Dân làng lại có tâm trạng nói đùa.

"Ha ~"

Đúng lúc này, một tiếng cười kiều mị vang lên, khiến người ta thần hồn điên đảo, xương cốt rã rời.

Một người phụ nữ có dung mạo vô cùng xinh đẹp, mặc một bộ áo cưới màu đỏ tươi, chậm rãi bước vào từ cửa.

Dân làng ngây người.

Tôi cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm m.á.u lớn về phía dân làng:

"Trấn!"

Tiếng cười vừa nãy, mang theo thuật nhiếp hồn.

"11 giờ rồi, những con ma thực sự lợi hại bây giờ mới xuất hiện, tất cả cầm chắc dao, chuẩn bị sẵn sàng!"

Tôi hét lên một tiếng này, phá vỡ thuật nhiếp hồn.

Dân làng lần lượt tỉnh lại, cầm dao, như lâm đại địch nhìn chằm chằm vào cửa chính.

"Phi Phi, nhiều ma quỷ mấy trăm năm như vậy, chúng ta không đánh lại đâu."

Tôi nháy mắt với Tống Phi Phi.

"Cậu đi mở một con đường máu, đi đào lại mộ của mẹ Trần Nghiên Quân, chúng ta chơi trò họa thủy đông dẫn."

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team Thế Giới Tiểu Thuyết.