Trời tối đào mộ, con cháu đoạn nghiệp, ba đời chịu nghèo.
Vốn dĩ tôi ôm tâm lý may mắn, nghĩ rằng có lẽ có thể đối phó được với những con ma này.
Nhưng bây giờ, Trần Thái hòa nghèo ba đời thì nghèo ba đời vậy.
Nếu không qua nổi đêm nay, anh ta cũng chẳng có ba đời để mà nghèo nữa.
Tống Phi Phi gật đầu, lao ra ngoài như một mũi tên rời cung.
Người chưa đến, bùa đã nổ.
Cô ấy dùng bùa lôi bùa hỏa mở đường, đúng là d.a.o phay c.h.é.m vào dây điện, tóe lửa đùng đùng.
Với tốc độ này, cô ấy chỉ cần hơn mười phút là đến được hậu sơn.
Nghĩ đến việc chúng tôi chỉ cần chống đỡ chừng đó thời gian, tôi lập tức có thêm tự tin.
Nhưng những người liên tiếp xông vào, rất nhanh đã đánh tan sự tự tin này của tôi.
Vô số mái tóc đen kịt như sóng triều tràn vào từ cửa sổ.
Ngói trên mái nhà, vỡ vụn từng mảnh.
Từng cái lưỡi đỏ tươi thò xuống từ vết nứt.
Trên lưỡi, còn chảy ra chất nhầy tanh tưởi.
Trần An Bình là người đầu tiên ngất xỉu, vòng vây lập tức bị mở ra một lỗ hổng.
Con quỷ mặc áo cưới đứng ở cửa cười rạng rỡ, đột nhiên đưa tay xé toạc bụng mình.
Một đôi tay nhỏ bé đen kịt thò ra từ bụng trắng nõn của cô ta.
Đây là Tử Mẫu Sát.
Cổ họng tôi nghẹn lại, mắt khô khốc đến mức không dám chớp, sợ rằng chỉ cần chớp mắt một cái, những con ma đó sẽ phá vỡ vòng vây của dân làng, tàn sát bừa bãi.
Không biết ai là người động thủ trước.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên bên tai, tiếng kêu của dân làng từ cao vút đến khàn đặc.
Tôi hận không thể hóa thân thành tia chớp, cảm thấy chạy tiếp nữa thì chân không còn là của mình nữa rồi.
"Rạch ngón tay ra, c.h.é.m nó, c.h.é.m nó đi!
"Mẹ kiếp, bác ở phía đông nam kia, bên cạnh bác có một con quỷ nhỏ!
"Thất thúc công, cẩn thận trên đầu!
"Máu chó mực cho các người đâu, tạt vào mẹ nó đi!"
Tôi chạy đến trước Tử Mẫu Sát nhắm thẳng vào bụng cô ta ném một lá bùa Hỏa Lôi.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Ném xong bùa, lại đạp một phát lên đầu Thất thúc công, mượn lực nhảy lên không trung, một kiếm c.h.é.m đứt ba cái lưỡi bê bết máu, rồi lộn nhào ba vòng về phía trước để giảm bớt lực, cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm m.á.u lớn về phía một đống thịt vụn không nhìn rõ là quỷ gì trên mặt đất.
Dân làng cũng đều gi//ết đến đỏ cả mắt.
Người nhát gan, nhắm mắt ch//ém loạn xạ.
Người gan dạ, chỉ hận mình không phải là Quan Âm nghìn mắt nghìn tay, m.á.u đầu ngón tay không đủ dùng.
"Cứu mạng a! Cứu mạng!"
Con quỷ treo cổ trên đầu đột nhiên phát uy, từ trên mái nhà thò ra mấy chục cái lưỡi và b.í.m tóc đen kịt, chớp mắt đã quấn lấy mấy chục người dân.
Từ đường khác với nhà ở, chiều cao có năm sáu mét.
Không ít dân làng đều đã lớn tuổi, nếu bị treo lên rồi lại rơi xuống, chắc chắn sẽ bị gãy nửa người.
Tôi trợn mắt, hận không thể cùng con quỷ treo cổ đồng quy vu tận.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, con quỷ treo cổ đột nhiên thu hồi lưỡi và b.í.m tóc, cứ thế biến mất.
Lúc này tôi đang tay trái bóp pháp quyết, tay phải giơ cao kiếm gỗ đào, bày ra một tư thế ngưu bức rầm rầm.
Dân làng chìm đắm trong cảm động của kiếp sau, huhu khóc lóc chạy về phía tôi:
"Cảm ơn đại sư Linh Châu đã cứu mạng!"
"Đại sư Linh Châu đúng là thần nhân a!"
"Ô ô ô, đại sư Linh Châu, tôi tuyên bố từ nay về sau cô chính là tổ tông của tôi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi chạm rãi thu hồi tư thế, thản nhiên gật đầu với họ:
"Chỉ là tiểu quỷ, không đáng nhắc đến."
Sợ c.h.ế.t khiếp.
Tống Phi Phi mà chậm một phút nữa, tôi sẽ phải cùng đám ma này đồng quy vu tận thật rồi.
Đợi đến khi Tống Phi Phi thở hổn hển trở về, dân làng đều tức giận trừng mắt nhìn cô ấy:
"Người có tiền quả nhiên không phải là đồ tốt!"
"Sư phụ Linh Châu đối xử với cô tốt như vậy, mà cô lại tự ý bỏ chạy!"
"Đồ phản quốc!"
"Đả đảo chủ nghĩa tư bản thối nát!"
Tống Phi Phi: ???
Sau một hồi giải thích, dân làng cuối cùng cũng tin Tống Phi Phi không phải kẻ đào ngũ.
Tuy nhiên, vẫn còn một số ít người bán tín bán nghi.
Rất nhiều dân làng bị thương.
Ngoài hai ba chục người bị quỷ cào trúng âm độc, những người còn lại đều tự ngã, hoặc bị người bên cạnh vô ý c.h.é.m trúng.
Nhưng may mắn là không có ai thiệt mạng.
Sau khi an ủi dân làng xong, tôi và Tống Phi Phi không chợp mắt một giây nào, lập tức đến thẳng mộ của mẹ Trần Nghiên Quân.
Lúc này trời đã tờ mờ sáng.
Nắp quan tài lật sang một bên, trong quan tài quả nhiên như chúng tôi dự đoán, không có th//i th//ể.
Đáy quan tài là một cái hang đen ngòm.
Tôi chưa từng thấy màu đen nào thuần khiết đến vậy, đen đến mức dường như nuốt chửng cả ánh sáng xung quanh.
Tống Phi Phi ném một hòn đá xuống hang.
Rất lâu sau, mới nghe thấy một tiếng động trầm đục truyền lại.
"Ít nhất phải sâu hai ba chục mét."
"Chúng ta thật sự phải xuống đó sao?"
Tôi vỗ trán:
"Đúng rồi, trong thôn có ai mệnh nữ bát tự thuần dương không?"
Vẻ mặt Tống Phi Phi có chút phức tạp:
"Chỉ có một người."
Tôi thở phào nhẹ nhõm:
"Có một người là đủ rồi."
"Là Lưu Thúy Lan."
Lưu Thúy Lan ôm chặt lấy cái cây bên cạnh, lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi.
"Tôi không đi!
"Tôi đã tái giá rồi, không phải người nhà họ Trần, dựa vào cái gì phải c.h.ế.t thay nhà họ?"
Trần Nghiên Quân vừa gấp vừa giận: "Cô tái giá khi nào, sao tôi không biết?"
Lưu Thúy Lan nhổ vào cô:
"Tiện nhân, chị muốn tôi c.h.ế.t lắm hả!
"Người ở dưới là mẹ chị, chứ không phải mẹ tôi, dựa vào cái gì bắt tôi đi!
"Còn ép tôi, tôi sẽ đi c.h.é.m c.h.ế.t Trần Thái Hòa, rồi đến đồn công an tự thú!
"Tôi thà đi chịu tội bắn, thà đi ăn cơm tù, chứ không xuống cái—"
"Ting, Alipay chuyển khoản 2 trăm vạn."
Tống Phi Phi lắc lắc điện thoại: