Tôi thở dài bước lên đón lấy hộp: "Trong thời gian ở cữ cô thật sự không nên đi lại như vậy."
Tống Thiên Tình lộ ra một nụ cười thê lương: "Tôi chỉ muốn đưa con bé một đoạn đường, nói lời tạm biệt thật tốt với con bé, hy vọng kiếp sau con bé có thể đầu thai vào bụng người khác, đừng đến chỗ tôi chịu tội nữa."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Biệt thự nhà Tống Thiên Tình rất lớn, tôi trực tiếp dựng một cái lều trong vườn hoa phía tây nhà cô ấy để làm linh đường.
Ch//ết bất đắc kỳ tử là khách, không vào cửa nhà.
Đứa trẻ ch//ết yểu như con gái cô vốn không nên làm tang lễ ở nhà, nhưng Tống Thiên Tình có sự kiên trì kiểu "bình vỡ thì vứt", tôi thật sự không lay chuyển được cô ấy.
Tống Phi Phi cũng ở bên cạnh khuyên nhủ nhẹ nhàng: "Ôi dào không phải là phong thủy của căn nhà không tốt thôi sao, biệt thự đầy ra đấy, làm xong tang lễ đổi một căn là được."
Cẩu nhà giàu này, thật sự khiến người ta đỏ mắt.
Tôi ôm thùng đông lạnh đến linh đường, mở thùng ra thì lập tức ngẩn người.
Chỉ thấy đứa bé nhỏ xíu mặt mày xanh xao nằm trong một cái tã lót làm bằng da, lớp bên trong của tã lót là bông mềm, lớp bên ngoài lại là da bò lớp một thượng hạng.
Tống Thiên Tình từ ái sờ vào tã lót: "Đây là mẹ chồng cố ý làm, nói theo cách nói của quê bà ấy, trẻ con tuổi Sửu mặc áo da bò thì có phúc. Mẹ chồng luôn coi tôi như con gái ruột, tôi lại khiến bà ấy hết lần này đến lần khác thất vọng về chuyện bế cháu này..."
Tôi ngắt lời Tống Thiên Tình: "Cô đừng vội cảm thấy có lỗi với mẹ chồng, trong ngành hiếu sự của chúng tôi, y phục người c.h.ế.t rất kỵ mặc đồ da lông, mặc quần áo da lông làm y phục người chết, kiếp sau sẽ phải đầu thai vào súc sinh đạo đấy."
Nói xong không đợi phản ứng của Tống Thiên Tình, tôi trực tiếp bế đứa bé ra khỏi tã lót.
Đứa bé này gầy đến đáng sợ, thoạt nhìn giống như một bộ xương nhỏ.
Tôi sờ vào bụng đứa bé gầy đến mức lõm vào, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Không để ý đến vẻ mặt đầy hoài nghi của Tống Thiên Tình, tôi đặt đứa bé nằm ngay ngắn lên bàn, dùng khăn sạch lau cẩn thận thân thể nhỏ bé của nó, sau đó cắn rách đầu ngón tay, nhỏ một giọt m.á.u giữa ngón tay trỏ lên ấn đường, đan trung và thần khuyết của bé.
Tống Thiên Tình vừa định bước tới thì bị Tống Phi Phi kéo lại, lắc đầu.
“Má ơi, cái gì vậy trời!”
Tống Phi Phi không nhịn được thốt lên kinh hãi. Chỉ thấy dưới làn da xanh tái của đứa trẻ, như có những đợt sóng biển cuộn trào, trên vài vùng da thậm chí nổi lên những u thịt nhỏ như gò núi.
Đặc biệt là vùng bụng, dưới làn da dường như có vô số con trùng đang quấn lấy nhau, lăn lộn, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể phá bụng mà chui ra ngoài.
“Tất cả lùi lại!”
Tôi không đành lòng liếc nhìn cơ thể gầy gò đó, “Đứa trẻ này không thể giữ lại được nữa, lập tức liên hệ hỏa táng đi, càng sớm càng tốt.”
Tống Thiên Tình đột nhiên ngẩng đầu, nhìn tôi chằm chằm: “Ý gì vậy? Tại sao phải hỏa táng?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi thở dài: “Lúc mang thai, có phải cô rất thích ăn đồ lạnh âm, đặc biệt là sashimi và hải sản sống không?”
Gương mặt Tống Thiên Tình tái nhợt gật đầu: “Đúng, nhưng tôi đã cố nhịn rồi, vì con, mấy năm nay tôi không hề bước chân vào nhà hàng Nhật.”
“Nhịn? Người mang đầy Phệ Âm Trùng trong bụng thế này thì không nhịn được đâu.”
Tống Thiên Tình nhất quyết không tin, cũng không đồng ý để tôi đem đứa trẻ đi hỏa táng.
Tôi do dự một chút: “Nhà cô có lắp camera an ninh không? Cô có thể mở camera lên xem thử.”
Với một biệt thự lớn như vậy, đương nhiên hệ thống giám sát an ninh được lắp đặt khắp nơi.
Những chiếc camera ẩn gần như phủ kín mọi góc ngách trong nhà, đến cả Tống Thiên Tình cũng ngạc nhiên không hiểu sao lại có nhiều camera đến thế.
Rất nhanh sau đó, nhân viên bảo vệ dẫn chúng tôi đến phòng giám sát. Tôi bảo họ tùy ý mở đoạn ghi hình ba tháng trước. Tống Thiên Tình nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, thậm chí còn nín thở.
Khi đồng hồ chỉ đúng 11 giờ đêm, bóng dáng Tống Thiên Tình trong bộ đồ ngủ lặng lẽ xuất hiện trong màn hình.
“Không thể nào, từ sau khi mang thai tôi rất chú ý giờ giấc sinh hoạt, mười giờ là đã đi ngủ rồi.”
Tôi vỗ nhẹ tay cô ấy, ra hiệu tiếp tục xem. Chỉ thấy sau khi cô ra khỏi phòng, mẹ chồng cô, Lưu Thúy Lan, cũng lập tức đi theo.
Hai người cùng đến nhà bếp, Tống Thiên Tình như con rối gỗ ngồi xuống bàn ăn.
Lưu Thúy Lan lấy từ tủ lạnh ra từng dĩa sashimi, tôm sống, cua sống đã cắt sẵn.
Còn Tống Thiên Tình thì như phát cuồng, đưa tay nhét từng miếng sashimi vào miệng.
Video liên tục chớp tắt. Theo yêu cầu của tôi, nhân viên bảo vệ lần lượt mở các đoạn giám sát của nhiều ngày.
Cuối cùng, đoạn video dừng lại vào một đêm của tháng trước. Trong căn bếp rộng lớn sang trọng, Trần Học Nghĩa và mẹ hắn ngồi hai bên cạnh Tống Thiên Tình.
Trần Học Nghĩa còn dịu dàng bóc tôm đỏ cho vợ. Phần đầu tôm cam cam dường như còn đang ngọ nguậy.
Tống Thiên Tình cứ thế há miệng ăn từng con một, gương mặt méo mó dữ tợn.
Tống Phi Phi lau mồ hôi trên trán, lo lắng nhìn Tống Thiên Tình: “Chị Thiên Tình, chị ổn chứ?”
Tống Thiên Tình thân thể lảo đảo, bước loạng choạng hai bước bám lấy tay Tống Phi Phi: “Chuyện này… là sao vậy Phi Phi, người trong video thật sự là tôi sao?”
Tôi ra hiệu cho Tống Phi Phi bằng ánh mắt. Tống Thiên Tình nhìn thấy lập tức nắm lấy tay tôi: “Đừng nói với ai… Tôi muốn biết sự thật. Linh Châu Sư phụ, tôi xin cô…”
Bụng Tống Thiên Tình bị hạ “Phệ Âm Trùng” – những sinh vật sống nhờ việc nuốt sạch mọi thứ mang tính âm. Mà con gái vốn mang âm khí, tất nhiên cũng trở thành mục tiêu của chúng.