Tôi quay đầu lại, có chút cạn lời nhìn cô ta một cái, sau đó vẻ mặt nghiêm túc hất cằm về phía Tống Phi Phi:
"Nghe thấy chưa? Nghĩa trang này cũng phải chừa cho tôi một chỗ."
Tống Phi Phi sắp trợn trắng cả mắt lên:
"Đây là nghĩa trang tư nhân của nhà họ Mạnh, tổ tiên nhà họ Mạnh đều chôn ở đây, cậu muốn chôn ở đây, chỉ có thể gả cho người nhà họ Mạnh."
Gả chồng thì không thể gả được, cả đời này cũng không gả chồng. Nghe cô ấy nói vậy, tôi và Kiều Mặc Vũ đồng thời phát ra tiếng thở dài tiếc nuối.
Vào nghĩa trang rồi mới phát hiện nghĩa trang này lớn hơn chúng tôi tưởng rất nhiều. Đình đài lầu các, tiểu kiều lưu thủy, quả thực giống như một khu vườn tư nhân phong cảnh tú lệ, mộ của ông nội Mạnh Viễn, nằm ở phía đông của nghĩa trang.
Nghĩa trang buổi tối đèn đuốc sáng trưng, trước bia mộ đá cẩm thạch bị nứt có một đám đông đen nghịt vây quanh, người đứng ở giữa mặc một bộ Đường trang màu xám, khí tràng kinh người.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Tống Phi Phi vốn mắt để trên đỉnh đầu, nay lại khác thường, khép nép đi lên chủ động chào hỏi người đàn ông trung niên kia:
"Bác Mạnh, cháu chào bác ạ."
"Ừ? Phi Phi, sao cháu lại đến đây?"
Người đàn ông trung niên thấy Tống Phi Phi có chút ngạc nhiên, nhưng thái độ vẫn ôn hòa, Mạnh Viễn đứng bên cạnh ủ rũ cúi đầu bước lên giải thích, khi nghe nói tôi là sư phụ của Tống Phi Phi, còn tính được ông cụ tháng này có đại kiếp nạn, vẻ mặt người đàn ông trung niên có chút kinh ngạc.
Tôi cùng Kiều Mặc Vũ chào hỏi qua loa với Mạnh phụ, ông ta mím môi nhìn ba người chúng tôi một cái, giữa đôi lông mày không khỏi lộ ra vẻ dò xét:
"Bây giờ là thời đại của người trẻ tuổi rồi, Linh Châu đại sư tuổi còn trẻ mà đã có tu vi như vậy, tiền đồ vô lượng!"
"Bia mộ của gia phụ vô duyên vô cớ bị nứt, đỉnh mộ thủng một lỗ lớn, chuyện này, Linh Châu đại sư thấy thế nào?"
Mạnh phụ vẫy tay, đám đông vây quanh mộ địa lập tức tản ra một chút. Tôi và Kiều Mặc Vũ nhìn nhau, đi đến gần mộ địa xem xét kỹ càng.
Bia mộ này làm bằng cả một khối đá cẩm thạch lớn, đỉnh mộ lại càng dùng tấm đá cực kỳ dày, người bình thường muốn đập ra e rằng cũng không làm được.
Tôi đứng dậy sờ lên bia mộ, phát hiện chỗ bia mộ bị nứt mơ hồ có vết đen, ghé sát lại ngửi, còn có thể ngửi thấy một chút khí tức lôi hỏa.
"Ngũ Lôi Đại Phá Trận!"
Tôi không nhịn được khẽ kêu lên, Kiều Mặc Vũ đang ngồi xổm bên cạnh nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên:
"Ngũ Lôi Đại Phá Trận? Thật sự là Ngũ Lôi Đại Phá Trận?"
Trước mặt Mạnh phụ, Mạnh Viễn ngoan ngoãn khác thường, cậu ta chủ động tiến lên, thay đổi dáng vẻ ngạo mạn trước đây:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cái Ngũ Lôi Đại Phá Trận này, là cái gì?"
Ngũ Lôi Đại Phá Trận, là trận pháp trộm mộ mà các tà thuật sư ngày xưa thích dùng nhất. Đặt trận vật vào năm phương vị ngũ hành đông tây nam bắc trung, có thể dẫn thiên lôi giáng xuống đánh vào trận nhãn. Mộ cổ ngày xưa thường dùng tấm đá lớn để xây dựng đỉnh mộ, dựa vào sức người rất khó phá. Mà sức mạnh của thiên lôi, lôi đình vạn quân, có thể phá mọi chướng ngại.
Chỉ là Ngũ Lôi Đại Phá Trận từ sau thời Tống đã thất truyền, không ngờ bây giờ lại xuất hiện ở Kinh thành!
Khi nghe nói đây là trận pháp trộm mộ, sắc mặt người nhà họ Mạnh đều không được tốt lắm, Mạnh Viễn càng ưỡn thẳng lưng lên:
"Tôi biết ngay cô là kẻ lừa đảo, trước đây chỉ là do cô đoán trúng một cách may mắn thôi!"
"Còn trộm mộ nữa chứ! Ông nội tôi cả đời cần kiệm, trước khi c.h.ế.t còn dặn dò đi dặn dò lại là không được có bất kỳ đồ tùy táng nào, vì vậy trong quan tài của ông ấy chỉ có mấy cuốn sách, không có thứ gì đáng giá cả!"
Mạnh phụ khẽ cau mày, quay sang đối với Tống Phi Phi ôn tồn nói:
"Phi Phi à, khó khăn lắm mới đến Kinh thành, ngày mai để A Viễn dẫn các cháu đi chơi mấy ngày, hôm nay muộn quá rồi, mấy cô gái nhỏ không nên thức khuya, ta cho người đưa các cháu về nghỉ ngơi nhé."
Xem người có tiền kìa, không tin tưởng mà cũng nói ra uyển chuyển như vậy. Tống Phi Phi có chút không vui, còn muốn nói thêm gì đó, Mạnh phụ đã vẫy tay gọi Mạnh Viễn lên:
"Đưa Phi Phi bọn họ đến biệt thự ở phía tây thành phố ở mấy ngày, tiếp đãi không chu đáo, bố sẽ hỏi tội con!"
Mạnh Viễn và Tống Phi Phi là bạn cũ, quan hệ vẫn không tốt, thuộc loại chẳng ai ưa ai. Khi tôi livestream, Mạnh Viễn không biết quan hệ giữa tôi và Tống Phi Phi, đến khi xuống máy bay cậu ta biết tôi và Tống Phi Phi là sư đồ, khi nhìn Tống Phi Phi, trong lòng đã nảy sinh một cảm giác ưu việt về trí tuệ:
"Thôi được rồi, Tống Phi Phi, đừng lề mề nữa, cô nói xem cô cũng học hết chín năm giáo dục bắt buộc rồi, lại còn tin vào mấy câu chuyện ma quỷ này, haizz, cô đúng là!"
Mạnh Viễn dùng giọng điệu hận rèn sắt không thành thép, khóe miệng lại không nhịn được mà ngoác đến tận mang tai. Hiển nhiên việc Tống Phi Phi bị bẽ mặt, khiến cậu ta vô cùng vui vẻ. Kiều Mặc Vũ im lặng bước lên, dùng khuỷu tay huých vào cánh tay tôi, ánh mắt hai người chúng tôi nhanh chóng trao đổi trong không trung:
"Cậu nhìn ra chưa?"
"Nhìn ra rồi, chúng ta chuồn trước!"
Tôi kéo Tống Phi Phi lại ra hiệu rời đi, cô ấy có chút không phục, nhưng vẫn cúi người với Mạnh phụ:
"Vậy mấy ngày này làm phiền bác Mạnh rồi ạ."
Mạnh Viễn khoanh tay huýt sáo, lững thững theo sau chúng tôi từ xa, vui vẻ như thằng ngốc.
"Linh Châu, cậu và Kiều Mặc Vũ vừa nãy liếc mắt đưa tình cái gì đấy? Vì sao chúng ta phải đi vậy? Cậu nhìn Mạnh Viễn kìa, mắt sắp cười tít hết cả lại rồi!"
Tống Phi Phi kéo tay áo tôi, mắt trợn tròn xoe, giống như một con mèo xù lông.
Bản dịch được đăng trên MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết.