Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài

Chương 96: Tử Kiếp Nan Đào 4



Tôi vỗ vai cô ấy, cười ranh mãnh:

"Cậu biết vì sao đám trộm mộ kia không lấy đi thứ gì không?"

"Bởi vì thứ chúng nó trộm không phải là mộ, mà là hài cốt."

Kiều Mặc Vũ cũng lộ ra một nụ cười mờ ám:

"Hì hì, cậu thấy bộ xương trong quan tài chưa? Bộ xương đó à, là một *thê thỉ* nữ."

Tống Phi Phi giật mình:

"Gì, ý gì? Có người tráo long tráo phụng, dùng một xác c.h.ế.t nữ vô danh, đánh tráo hài cốt của ông nội Mạnh Viễn?"

Không có công mà đòi có ăn, người nhà họ Mạnh thấy chúng tôi tuổi còn trẻ, lại là con gái, tuy không nói thẳng ra, nhưng lại viết sự không tin tưởng và kháng cự lên mặt, hơn nữa nhìn dáng vẻ nhà họ Mạnh, là rất gấp gáp muốn phục hồi mộ địa ngay trong đêm.

Dù sao làm con cháu, ai nhẫn tâm nhìn hài cốt tổ tông mình phơi bày chứ...

"Vậy bọn chúng trộm hài cốt để làm gì? Lấy đi làm phép? Ông nội Mạnh đã mất năm năm rồi, còn có thể làm phép?"

Câu hỏi của Tống Phi Phi, khiến tôi và Kiều Mặc Vũ bị hỏi đứng hình. Cả ba người đều không nói gì, tôi gãi đầu, trong lòng cũng đầy nghi hoặc.

Bộ xương năm năm, thực sự rất khó làm phép, hơn nữa không biết ông nội Mạnh đã đầu thai chưa, nếu đã đầu thai, hồn phách chuyển thế, vậy bọn trộm mộ trộm hài cốt của ông ấy cũng vô dụng thôi.

"Ôi Tống Phi Phi, sắc mặt cậu sao mà khó coi vậy? Tặc tặc tặc, phụ nữ đúng là nhỏ mọn."

"Nào, cười một cái cho ông xem, ông dẫn các cô đi ăn khuya."

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

"Lục Linh Châu à, không phải tôi nói cô đâu, cả cái cô Kiều Mặc Vũ kia nữa, hai người có cái mặt này đi làm streamer là được rồi. Trong livestream cứ ngọt mồm ngọt miệng gọi vài tiếng 'đại ca', thu nhập cũng không ít, cần gì phải đi lừa người!"

"Muốn lừa thì cũng phải lừa cho giống một chút chứ, cứ hở ra là 'đệ tử đời thứ mấy của Mao Sơn', Kiều Mặc Vũ cô còn khoa trương hơn, còn 'truyền nhân duy nhất của Địa Sư', nói ra ai mà tin cho được, người ta đâu có ngốc!"

Mạnh Viễn chạy lon ton hai bước đuổi theo, ra sức khuyên nhủ ba người chúng tôi bằng giọng điệu vô cùng chân thành.

Kiều Mặc Vũ vốn định nổi đóa chửi đổng, nhưng nghe thấy hai chữ "ăn khuya", đành nuốt cục tức xuống bụng:

"Ăn gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mạnh Viễn cái miệng thì hơi đểu, nhưng lại hào phóng, rộng rãi. Anh ta dẫn chúng tôi đến một quán lẩu lâu đời, lẩu đồng ăn với thịt cừu khiến mấy người chúng tôi no nê thỏa mãn.

"Tống Phi Phi, khoan đã, trước đây cô không phải tên là Tống Tam Khẩu sao? Dù đồ ăn ngon đến mấy, cô cũng chỉ ăn tối đa ba miếng, bây giờ sao lại ăn như ma đói đầu thai vậy?"

Lời Mạnh Viễn vừa dứt, tôi và Tống Phi Phi đều khựng lại, trên khóe miệng cô ấy còn dính hai giọt tương mè. Tôi không khỏi dừng đũa, nhớ lại lúc mới quen Tống Phi Phi, cô ấy không những kén ăn, mà còn vô cùng kiểu cách khi ăn uống, ăn một con cua thôi cũng phải dùng đến mười tám món đồ nghề.

Sau này, cô ấy theo tôi luyện võ từ gà gáy, lên núi xuống thôn, trước đây khi ở trong một ngôi làng đầy rẫy kết giới, cô ấy chỉ hận không thể chạy ra đồng cắn khoai lang sống. Một tiểu thư khuê các đoan trang, bây giờ dáng vẻ ăn uống còn không đẹp bằng chó.

Tống Phi Phi lau miệng: "Anh thì biết cái rắm gì? Bà đây bận c.h.é.m yêu trừ ma, đuổi tà bắt quỷ, rảnh đâu mà làm bộ làm tịch ăn uống!"

Kiều Mặc Vũ vừa ra sức gắp thịt, vừa không ngừng gật đầu. Ăn no uống say, ba người chúng tôi xoa bụng tựa vào ghế, cảm thấy chỉ cần được ăn bữa lẩu này, chuyến đi Bắc Kinh này cũng không uổng phí.

Người bình thường gọi món thì gọi từng món một, Mạnh Viễn gọi món thì gọi từng trang một. Tôi hài lòng lau miệng, nhìn thằng nhóc này không khỏi thấy thuận mắt hơn:

"Thằng nhóc này được đấy, nếu anh mời tôi ăn thêm một bữa vịt quay nữa, tôi sẽ nói cho anh biết, người phụ nữ trong quan tài của ông anh là ai."

"Phụ nữ, phụ nữ nào?"

Mạnh Viễn giật mình kinh hãi, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.

"Thi hài của ông anh bị người ta đánh tráo rồi, bây giờ trong quan tài đó là một *thê thỉ* nữ."

Mạnh Viễn đương nhiên là không tin một chút nào, anh ta nhìn Tống Phi Phi rồi lại nhìn Kiều Mặc Vũ:

"Ý gì đây, mấy người không phải đang nói thật đấy chứ? Tôi mời mấy người ăn cơm, mấy người lại đem ông tôi ra đùa à?"

Người càng kiêu ngạo thì càng cố chấp, Mạnh Viễn thuộc kiểu người này, đối với những chuyện mình đã tin, dù ai đánh c.h.ế.t anh ta cũng không tin. Tôi thờ ơ nhún vai, từ bỏ ý định thuyết phục anh ta:

"Thôi được rồi, tôi cũng chỉ là thấy anh chiêu đãi bọn tôi tử tế nên mới tốt bụng nhắc nhở thôi, anh không tin cũng không sao, vài ngày nữa anh sẽ biết."

Tên trộm mộ tốn nhiều tâm sức bày ra Ngũ Lôi Đại Phá Trận như vậy, nhất định là có mục đích không nhỏ. Ngũ Lôi Đại Phá Trận sở dĩ bị thất truyền, là vì vật liệu để bày trận cực kỳ khó kiếm.

Ngũ Lôi Đại Phá Trận, còn gọi là Ngũ Hành Đại Phá Trận. Khi bày trận, cần phải đặt những vật đặc biệt vào năm vị trí của trận pháp.

Đông là Mộc, phía đông cần đặt một đoạn gỗ bị sét đánh. Nam là Hỏa, phía nam cần đặt chu sa bị sét đánh. Tây là Kim, Bắc là Thủy, Thổ ở trung tâm. Vật đặt ở mỗi vị trí, đều cần tìm những vật bị sét đánh.

Gỗ bị sét đánh, đá bị sét đánh, vỏ sò bị sét đánh, quặng chu sa bị sét đánh. Trong đó, gỗ bị sét đánh và đá bị sét đánh còn hơi dễ tìm một chút, còn vỏ sò thuộc Thủy và quặng chu sa thuộc Hỏa, có lẽ phải mấy chục, thậm chí cả trăm năm, cũng chưa chắc gặp được một lần.

Tâm trạng Mạnh Viễn có chút không tốt, nhưng nể mặt Tống Phi Phi, rốt cuộc cũng không nói gì. Anh ta bực bội đưa chúng tôi về biệt thự, rồi lại quay trở lại nghĩa trang.