Hệ Liệt Người Cá - Anh Đào Tiểu Tửu

Chương 21: Làng búp bê 5



Một tiếng thét chói tai vang lên, ta bật người đứng dậy, âm thanh này dường như truyền đến từ sân bên cạnh, nhưng Trương Viễn luôn sống một mình, trong sân nhà hắn ngoài hắn ra, chỉ có con rối Uyển Nương.

Mà con rối, sẽ không biết nói.

Ta thổi tắt nến, lặng lẽ mò ra khỏi phòng, lúc này trời đã tối, Trương Cường và Lưu Mai hình như đã ngủ rồi.

Trong sân rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu râm ran.

Ta khẽ trèo qua tường rào, nhẹ tay nhẹ chân đi về phía nhà Trương Viễn.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Trong nhà Trương Viễn vẫn sáng đèn, ánh đèn lờ mờ hắt bóng một người lên cửa sổ.

Ta chọc thủng giấy dán cửa sổ nhìn vào bên trong, rồi giật mình suýt chút nữa kêu thành tiếng. Ta nhanh chóng bịt miệng mình lại, chăm chú nhìn chằm chằm vào cảnh tượng quỷ dị trong phòng.

Uyển Nương dang rộng cơ thể thành hình chữ "đại", hai tay hai chân đều bị trói chặt trên giường. Miệng nàng còn bị nhét một chiếc khăn tay, điều kỳ dị hơn là, khóe mắt nàng không ngừng chảy nước mắt.

Con rối, cũng biết rơi lệ sao?

"Uyển Nương, sao nàng luôn không nghe lời như vậy?"

"Khi còn là người thì không nghe lời, khi thành con rối, vẫn không nghe lời như vậy."

"Ngoan, chúng ta không cần đứa bé này, phụ nữ mang thai sinh con, cơ thể sẽ trở nên xấu xí, ta không cho phép bất cứ thứ gì phá hỏng vẻ đẹp của nàng."

Ta trợn tròn mắt, đầu óc dường như bị một mớ bòng bong làm cho rối tung lên, Trương Viễn nói những lời này là có ý gì? Người nằm trên giường không phải là con rối, mà chính là Uyển Nương sao?

Nhưng Uyển Nương chẳng phải đã c.h.ế.t rồi sao...

"Ưm... ô ô!"

Một chiếc khăn tay bị bịt chặt lên mặt ta, trước mắt ta tối sầm lại, trong lòng thầm kêu một tiếng không xong.

Không ổn! Trên chiếc khăn tay này có thuốc mê!

Đợi đến khi ta tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình bị trói trên một cái giá gỗ.

Ta xoay xoay cổ, cẩn thận quan sát căn phòng này, chỉ thấy trong phòng bày đầy đủ loại người gỗ.

Trên người những người gỗ này mặc đủ loại quần áo, còn có mấy người gỗ trên đầu còn đội tóc giả.

Ta nghiêng đầu tiếp tục quan sát, phía bên trái căn phòng có một chiếc bàn gỗ rất lớn, trên bàn chất đầy đủ loại dược liệu và hoa cỏ kỳ lạ mà ta không thể gọi tên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bên cạnh bàn gỗ đặt một con rối đã làm xong, con rối này, không ngờ lại có dáng vẻ của ta!

"Kẽo kẹt."

Cửa bị người đẩy ra, Lưu Mai cầm một chiếc đèn dầu, tươi cười đi vào, nhìn thấy ta, ả ta nhướng mày:

"Ngươi tỉnh rồi à?"

Ả ta đặt đèn dầu lên bàn, đi tới si mê sờ mặt ta: "Ngươi thật xinh đẹp, ta còn không nỡ biến ngươi thành dáng vẻ của người khác nữa đấy."

Ta nghiêng mặt, lạnh lùng nhìn ả ta: "Tất cả đều là do ngươi làm? Tóc của ta và Thương Bắc Tinh cũng là do ngươi thu thập phải không?"

Lưu Mai cười duyên một tiếng, tướng mạo vốn dĩ xấu xí lại lộ ra vài phần quyến rũ:

"Đừng vội, đợi biến ngươi thành con rối, sẽ đến lượt Thương Bắc Tinh, từng người từng người một, tướng công buổi tối không thể rời khỏi con rối hầu hạ đâu."

Vậy nên, tất cả những con rối, đều là do người biến thành?

Ta trố mắt nhìn Lưu Mai, kinh hãi đến mức không thốt nên lời.

Bọn họ sao dám làm như vậy? Trong trấn này có đến cả ngàn con rối đấy!

Vẻ mặt của ta làm Lưu Mai cực kỳ hài lòng, ả ta che miệng cười không ngớt: "Trên đời này căn bản không có thợ làm rối, cái gọi là thuật chế tạo con rối, thực chất chính là hắc vu thuật biến người thành con rối."

Ta khó hiểu nhìn Lưu Mai: "Ngươi, ngươi là hắc vu sư, ngươi đã là hắc vu sư rồi, tại sao còn để Trương Cường ngày nào cũng đánh ngươi?"

Lưu Mai nhíu mày, dường như không hiểu tại sao ta lại hỏi vấn đề này:

"Người đàn ông nào mà không đánh nương tử? Tướng công của ta không trộm cắp, không cờ bạc, chỉ thích nghiên cứu con rối, thỉnh thoảng đánh ta vài cái cho hả giận, thì có gì quan trọng?"

"Hơn nữa, ta cũng không phải là hắc vu sư, chúng ta chỉ biết biến người thành con rối, không biết những thứ khác."

Lưu Mai có hỏi tất đáp, ả ta nói với ta rằng tất cả những thợ làm rối trong trấn này, đều là người nhà họ Lưu.

Tổ tiên nhà họ Lưu đã cứu một hắc vu sư cực kỳ lợi hại, vị vu sư đó để cảm tạ ông ta, đã dạy cho ông ta hắc vu thuật biến người thành con rối.

Ban đầu, hậu duệ nhà họ Lưu không dám tùy tiện sử dụng hắc vu thuật này, cho đến khi nhà họ có người trở thành người nắm quyền của trấn này. Những tử tù trong ngục giam, những kẻ đầu đường xó chợ, còn có những kẻ thù của nhà họ Lưu, tất cả đều biến thành những con rối chỉ biết cắm đầu làm việc, ngoan ngoãn và hiền lành. Con rối không những không cần nghỉ ngơi, mà còn không cần ăn cơm, không cần trả tiền công, không có nô bộc và lao động nào tốt hơn con rối.

Chiếc hộp dụ dỗ của ác ma một khi đã mở ra, thì không thể đóng lại được nữa. Người nhà họ Lưu ngày càng tham lam, cũng ngày càng táo bạo, đến cuối cùng, con rối đã trở thành một món làm ăn. Chỉ cần có người chịu bỏ ra giá cao, thợ làm rối có thể biến bất cứ ai thành con rối nghe theo mệnh lệnh.

Dần dần, trấn nhỏ vốn dĩ yên bình, đã biến thành trấn con rối như ngày nay.

"Kẻ điên, các người đều là kẻ điên..."