"Ta còn một câu hỏi cuối cùng, tại sao Uyển Nương lại mang thai?"
Vẻ mặt Lưu Mai cứng đờ, ả ta tức giận ném một chiếc hộp gỗ trên bàn xuống đất:
"Hắc vu thuật trên người nàng đã xảy ra vấn đề! Có người đã giải một phần vu thuật, điều này mới dẫn đến việc nàng sống lại."
"Đều tại Trương Viễn cái tên ngốc đó, ngay cả việc nàng xảy ra vấn đề cũng không nhìn ra, lại còn để nàng mang thai!"
Sau khi Lưu Mai phát điên một hồi, tâm trạng dường như tốt hơn một chút, ả ta lau mồ hôi trên mặt, bước chân nhẹ nhàng đi đến trước mặt ta:
"Được rồi, không nói chuyện với ngươi nữa, nếu sáng mai phu quân không thấy con rối mới sẽ tức giận mất, ta phải tranh thủ thời gian thôi!"
Ả ta nhẹ nhàng vỗ mặt ta, dùng ngón tay tỉ mỉ phác họa lại đường nét lông mày và mắt của ta:
"Thật đáng tiếc, lần sau ta nhất định phải làm một con rối giống hệt ngươi, khuôn mặt này thật sự quá hoàn hảo."
Lưu Mai véo miệng ta, nhét một viên thuốc vào miệng ta, cơ thể ta dần dần bắt đầu mất đi tri giác.
Không bao lâu thì đầu lưỡi tê dại, ta cố gắng muốn mở miệng, nhưng phát hiện dù ta có dùng sức thế nào, môi vẫn mím chặt.
Lúc này trong lòng ta hối hận vô cùng, hận bản thân mình ỷ vào sức mạnh lớn mà khinh địch.
Ai mà biết được, một thị trấn nhỏ bình thường như vậy, lại có người biết đến hắc vu thuật chứ!
Nếu lần này có thể trốn thoát, sau này ta nhất định phải cố gắng học hành, nỗ lực luyện võ, khiêm tốn cẩn trọng, không bao giờ tùy tiện xông bậy nữa.
Đợi đến khi toàn thân ta cứng đờ như khúc gỗ, Lưu Mai cởi từng món quần áo trên người ta ra, sau đó bưng một bát nước cốt màu đỏ vào.
Nước cốt đó tỏa ra một mùi hương thơm độc đáo, còn dễ chịu hơn cả hoa hồng.
Lưu Mai cầm một cây bút lông, chấm vào nước cốt rồi không ngừng bôi lên người ta, vẽ hết ký hiệu phức tạp quỷ dị này đến ký hiệu khác.
Khi ả ta vẽ xong nét cuối cùng, ta tuyệt vọng phát hiện ngay cả con ngươi mình cũng không thể động đậy được nữa.
Lưu Mai vỗ tay, bưng con rối giống ta như đúc đặt trước mặt ta.
Bộ tóc giả đội trên đầu con rối hẳn là Lưu Mai nhặt được từ chỗ ta, thưa thớt, còn có thể nhìn thấy làn da trắng nõn trên đỉnh đầu.
Lưu Mai lấy ra một con d.a.o rạch mấy nhát lên n.g.ự.c ta, đầu d.a.o rất nhanh đã dính đầy máu.
Ả ta lấy một cái bát hứng nửa bát máu, sau đó đi đến trước con rối, đổ hết bát m.á.u vào miệng con rối.
Con rối sau khi uống xong máu, ngay trước mắt ta, biến thành một đống thịt vụn thực sự.
Lưu Mai cúi người nhặt một miếng thịt vụn từ dưới đất lên, bắt đầu không ngừng ấn và xoa lên mặt và người ta:
"Mắt to quá, làm nhỏ lại một chút."
"Ừm, mặt ngươi là mặt trái xoan, ta thêm cho ngươi một chút nhé, mặt trái xoan trứng ngỗng cũng rất đẹp."
"Eo nhỏ quá, thêm một chút, trên người phải thêm nhiều thịt một chút mới tốt, tướng công thích nữ tử tròn trịa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tay Lưu Mai vẫn luôn bận rộn, miệng cũng không ngừng lẩm bẩm.
"Xong rồi! Ối chao, thật đẹp, ngươi mau nhìn xem!"
Lưu Mai ấn miếng thịt vụn cuối cùng lên n.g.ự.c ta xong, vẻ mặt vui mừng chạy đến góc nhà bưng một chiếc gương cao nửa người đến.
Ta trừng mắt nhìn người phụ nữ trong gương, không thể tin được con búp bê này lại chính là mình.
Khuôn mặt đậm nét, thân hình đầy đặn quyến rũ, tướng mạo này thoạt nhìn giống hệt như những kỹ nữ thường thấy trong thanh lâu.
Xong rồi, Thương Bắc Tinh chắc chắn sẽ không nhận ra ta mất!
"Tạo hình xong rồi, chúng ta tiếp tục bước tiếp theo thôi!"
Lưu Mai lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, quay người đi đến trước tủ mở cửa tủ, sau đó cẩn thận bưng một chiếc hộp gỗ từ bên trong ra.
Trên chiếc hộp gỗ đó còn có một chiếc khóa đồng dày nặng, Lưu Mai lấy chìa khóa mở khóa, lấy đồ bên trong ra.
Đây là một chiếc chuông đồng kiểu dáng cổ xưa, to bằng bàn tay, một bên còn mọc rêu đồng, trông có vẻ đã rất lâu đời.
Lưu Mai lắc chiếc chuông đồng trước mặt ta, đầu ta như bị ai đó đánh mạnh vào, ngay cả linh hồn cũng bị chấn động.
"Từ hôm nay trở đi, trách nhiệm của ngươi là hầu hạ tốt phu quân Trương Cường của ta."
"Tất cả lời chàng nói ngươi đều phải nghe theo, không được trái ý chàng bất cứ điều gì, không được làm tổn thương chàng."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
"Nghe lời Trương Cường, nghe lời Trương Cường, nghe lời Trương Cường!"
Chuông đồng không ngừng lắc lư trước mặt ta, giọng nói trong trẻo của Lưu Mai không ngừng vang lên trong đầu ta, đến phía sau thì vang vọng như tiếng chuông lớn, mang theo tiếng vọng nặng nề:
"Nghe lời Trương Cường!"
"Nghe lời Trương Cường!"
"Nghe lời Trương Cường!"
Ta đột ngột nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, cảm thấy trong đầu mình có thêm một số thứ.
Lưu Mai nhìn ta với đôi mắt sáng rực, trên mặt rạng rỡ vẻ vui mừng: "Thành công rồi!"
"Tướng công, đây là con rối ta mới làm, chàng thích không?"
Trương Cường kinh ngạc nhìn ta từ trên xuống dưới, còn không ngừng sờ cằm:
"Cái này không tệ, nàng vất vả rồi."
Hiếm khi được khen ngợi, Lưu Mai có chút thụ sủng nhược kinh, ả ta nhìn Trương Cường với ánh mắt ngưỡng mộ, ân cần đẩy ta về phía Trương Cường hết lần này đến lần khác:
"Tướng công đặt cho con rối này một cái tên đi."
Trương Cường suy nghĩ một lát:
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ team Thuyết trên Khỉ nha.