Khi đang cùng bạn trai dạo phố ngang qua gầm cầu, tôi đột nhiên nảy ra ý tưởng kéo anh ấy đi xem bói sờ xương.
Ông thầy bói sờ tới sờ lui tay bạn trai tôi mấy lần mà chẳng thể nói được điều gì rõ ràng.
Bạn trai tôi chửi ông ấy là lừa đảo rồi bỏ đi ngay.
Tôi cũng định rời đi, nhưng ông thầy lại nắm chặt lấy cánh tay tôi.
"Cô gái, tuổi xương của bạn trai cô đã tám mươi rồi đấy!"
Tôi cũng cho rằng ông ấy là lừa đảo, nên chẳng để ý làm gì.
Thế nhưng, tối hôm đó, tôi lại thấy bạn trai mình thay răng giả trong nhà vệ sinh.
Ông thầy bói mù lần thứ tư sờ tay bạn trai tôi – Cố Tu Minh, nhíu mày lại, buột miệng "chậc" một tiếng.
Cố Tu Minh tỏ vẻ bực bội, hất tay ông ấy ra: "Biết ngay ông là kẻ lừa đảo mà."
Anh ấy còn lườm tôi một cái: "Em đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi."
Nói rồi, anh ấy quay người bỏ đi.
Tôi chỉ biết thở dài, vội vàng quay lại nhét ít tiền lẻ vào tay ông thầy bói.
Hôm nay đi ngang qua gầm cầu, thấy có người bày sạp xem bói sờ xương, tôi hứng chí kéo Cố Tu Minh ghé vào xem thử.
Dù không ra được điều gì, nhưng dù sao ông ấy cũng đã vất vả một phen.
Cho chút tiền công cũng là lẽ phải thôi.
Ông thầy bói sờ sờ mấy tờ tiền trong tay, nét mặt hơi kỳ lạ, hé miệng như định nói gì đó, nhưng lại có vẻ lưỡng lự.
Tôi không để ý lắm, quay người định đuổi theo Cố Tu Minh.
Thế nhưng ông thầy vẫn giơ tay chặn tôi lại.
"Cô gái, bạn trai cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hai mươi hai ạ!"
Ông ấy nhíu mày: "Kỳ lạ, kỳ lạ thật."
Nghĩ ngợi một lúc, ông ấy ghé sát lại, thì thầm bên tai tôi: "Cô gái, cô nên cẩn thận đấy, bạn trai cô không được bình thường cho lắm đâu..."
Nghe vậy, tôi bực mình định phản bác, nhưng ông ấy lại nói tiếp: "Tôi sờ xương mấy chục năm nay rồi, không thể nào sai được. Tuổi xương của bạn trai cô đã tám mươi rồi!"
Tôi: "......"
Cái quái gì đây?
Hóa ra là một kẻ thần kinh.
Tôi ngán ngẩm nhìn ông ấy một cái, qua quýt đáp: "Được rồi, được rồi, tôi biết rồi."
Ở đằng xa, Cố Tu Minh đã đứng chờ, vẻ mặt đầy khó chịu. Tôi vội vã chạy tới.
"Em có thể đừng lề mề như vậy được không? Con gái mà lề mề thế này, sau này làm việc nhà sẽ bị nhà chồng ghét bỏ đấy!"
Tôi bỗng cảm thấy có lỗi: "Xin lỗi, sau này em sẽ không vậy nữa."
Cố Tu Minh hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi trước.
Hôm nay là cuối tuần, hiếm khi tôi và Cố Tu Minh có dịp ra ngoài chơi. Đến khi chơi chán rồi về nhà thì đã gần mười một giờ tối.
Cố Tu Minh vô tình hay cố ý xoa xoa phần thắt lưng.
Tôi liếc nhìn anh ấy: "Đau lưng à? Có cần đi bệnh viện khám không?"
Anh ấy khựng lại, lập tức đứng thẳng người, khó chịu nhìn tôi: "Em có thể đừng chuyện bé xé ra to không?"
"Em xin lỗi mà, anh đừng giận..."
Cố Tu Minh không đáp, quay người lấy quần áo đi tắm.
Ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, tôi lại nhớ tới lời ông thầy bói mù nói ban sáng.
Tuổi xương đã tám mươi...
Thật là nực cười.
Dù tôi hay trêu Cố Tu Minh là tấm thân già cỗi, nhưng anh ấy chỉ là người không thích vận động thôi, chứ thực sự vẫn rất trẻ trung.
Tôi còn thuộc lòng số chứng minh thư của anh ấy nữa, không thể nhầm được.
Tôi lắc đầu, gạt đi chút cảm giác lạ lùng trong lòng.
Đang định đi lấy quần áo đi tắm thì tôi phát hiện chiếc khăn tắm của Cố Tu Minh để trên ghế sofa.
Không nghĩ ngợi nhiều, tôi cầm chiếc khăn tắm đi tới trước cửa phòng tắm.
Tôi định gõ cửa, nhưng lại bỗng nổi hứng làm trò nghịch ngợm.
Chưa kịp nói hết câu, cửa phòng tắm đã bị ai đó đẩy mạnh đóng lại. Tôi không kịp tránh, bị va đầu vào cửa.
Mãi đến khi hai dòng m.á.u nóng chảy xuống mũi, tôi mới bừng tỉnh.
Vài giây sau, cửa phòng tắm lại được mở ra. Cố Tu Minh đứng trước mặt tôi, vẻ mặt lạnh tanh.
Nhìn thấy tôi trong tình trạng thê thảm, anh ấy không thốt ra một lời quan tâm nào.
Chỉ lạnh lùng hỏi: "Em nhìn thấy gì rồi?"
Giọng nói không chút cảm xúc, khiến tôi lạnh cả sống lưng.
Tôi giận dữ ném chiếc khăn tắm vào người anh ấy: "Đồ khốn! Em chẳng nhìn thấy gì cả! Cơ thể anh quý giá đến mức không cho người khác nhìn một cái sao?!"
"Tối nay anh đừng đụng vào em nữa. Em sẽ ngủ ở phòng khách!"
Nói xong, tôi tức tối bò dậy, đi thẳng vào phòng khách và đóng sập cửa lại.
Căn phòng khách chìm trong bóng tối. Tôi tựa vào cửa, cố gắng kìm nén sự run rẩy của cơ thể, rồi từ từ ngồi xuống đất.
Tôi hít thở dồn dập trong im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Ngay vừa rồi, tôi đã nói dối.
Tôi không phải không nhìn thấy gì, mà tôi đã nhìn thấy một thứ rất kỳ quái nhưng cũng rất bình thường.
Nó là thứ thường gặp trong cuộc sống con người.
Nhưng tuyệt đối không nên xuất hiện trên người của Cố Tu Minh, người mới chỉ 22 tuổi!
Đó là một hàm răng đen sạm và ngả vàng.
Khoảnh khắc tôi mở cửa, Cố Tu Minh đang đứng trước gương đeo răng giả...
Răng giả...
Anh ấy luôn đeo răng giả sao?
Vậy khi anh ấy hôn tôi thì...
Nghĩ tới đây, tôi không kìm được mà nôn khan liên tục.
Sau khi trấn tĩnh lại, tôi nhớ đến lời ông thầy bói đã nói hôm nay.
Hàm răng của người già tám mươi tuổi, hẳn là như của Cố Tu Minh vậy...
Cảm giác như rơi vào hầm băng, cả người tôi bắt đầu run lên nhẹ.
Tôi lấy điện thoại ra, nhắn cho cô bạn thân một loạt tin nhắn.
Vừa kể lể, vừa lộn xộn không đầu không đuôi về những gì đã xảy ra hôm nay.
Cô bạn thân A Đóa của tôi vốn là người rất tin vào mấy chuyện ma quỷ kỳ bí này. Nghe tôi nói vậy, cô ấy lập tức gọi điện cho tôi.
Nhưng tôi nào dám bắt máy, Cố Tu Minh vẫn còn ở ngoài kia!
Tôi từ chối cuộc gọi, sau đó A Đóa lại nhắn tin đến.
【Cậu có tai nghe không?】
Tôi gõ trả lời: 【Có.】
【Đừng hoảng, đeo tai nghe vào trước đi. Chờ chút nữa, mình sẽ gửi cậu một đường link livestream, cậu nhấn vào đó. Mình sẽ đợi cậu ở đó!】
Một phút sau, A Đóa gửi cho tôi một liên kết.
Tên phòng livestream khá lạ lùng: 【Mỹ nữ livestream, xem bói trực tuyến.】
Trên phông nền hiện rõ mấy chữ lớn: 【Huyền Thanh Quán Tân Di.】
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
Nhìn thấy dòng chữ này, tôi mới nhớ ra, A Đóa từng nhắc tới người tên Tân Di này!
Cô ấy bảo vị thầy này rất giỏi, không chỉ xem bói mà còn bắt ma, năng lực làm việc cực kỳ tốt!
Chỉ tiếc rằng khi A Đóa hào hứng kể về người này, tôi lại chỉ mải mê chuyện tình yêu với Cố Tu Minh nên chẳng để tâm.
Nhưng lúc này đây, tôi không chút chần chừ mà nhấn vào phòng livestream.
Cứ như thể tôi vừa bám được vào cọng rơm cứu mạng vậy.
Buổi livestream dường như chỉ vừa mới bắt đầu không lâu. Trên màn hình, một cô gái trẻ có khuôn mặt thanh tú đang dùng tay chống cằm, mái tóc dài được búi gọn bằng một cây trâm gỗ.
"Chào buổi tối, mọi người."
Cô ấy lên tiếng chào hỏi, giọng nói trong trẻo, rõ ràng.
Tôi không ngờ vị "đại sư" mà A Đóa tin tưởng và tôn sùng lại là một cô gái trẻ thế này.
Chuyện này... có phải đang lừa đảo không đây?
Khi tôi còn đang phân vân, cô gái tên Tân Di lại tiếp tục lên tiếng: "Hôm nay theo lệ cũ, tôi chỉ xem ba quẻ thôi. Mọi người chuẩn bị nhé, tôi sắp phát lì xì rồi đây."
Ngay lập tức, A Đóa nhắn tin tới: 【Nhất định phải giành lấy lì xì, chỉ khi đó Tân Di đại sư mới giúp cậu được!】
Tôi cảm thấy căng thẳng, lúc này không còn quan tâm đến việc nghi ngờ năng lực của Tân Di nữa. Tôi chăm chú dán mắt vào màn hình.
Hai giây sau, phong bao lì xì hiện lên. Tôi theo phản xạ bấm ngay vào màn hình!
"Bạn này..." Tân Di nhìn thông tin từ hệ thống: "Bạn có tên là 'Thanh Thanh', bạn muốn hỏi gì?"
Thanh Thanh... có lẽ là tôi rồi. Tôi vừa đặt tên tài khoản là Thanh Thanh cho tiện.
Kìm nén sự hồi hộp, tôi làm theo lời A Đóa, bật kết nối video.
Do không tiện nói chuyện, tôi bắt đầu gõ chữ để giao tiếp.
【Đại sư.】 Tôi sắp xếp câu chữ rồi hỏi: 【Có trường hợp nào người ngoài nhìn thì trẻ tầm hai mươi tuổi nhưng tuổi xương và răng lại như người tám mươi không?】
Tân Di đang gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, nghe câu hỏi của tôi, cô ấy ngừng lại và ngước nhìn tôi.
"Có." Cô ấy hỏi: "Cô từng nghe nói về 'hoè thi' chưa?"
Tôi thắc mắc: 【Hoè thi là gì?】
Tân Di đáp: "Trước khi trả lời, cô cần kể rõ ràng tình huống của mình, nếu không tôi không thể giúp gì được."
Sau một chút ngập ngừng, tôi kể toàn bộ câu chuyện, không sót chi tiết nào.
【Bạn trai của tôi là người tôi gặp trong một chuyến du lịch...】
Khi nhắc tới ông thầy bói mù dưới gầm cầu hôm qua, tôi không kìm được mà hỏi đầy hy vọng: 【Tân Di đại sư, người ta thật sự có thể sờ xương để đoán tuổi được sao? Nghe có vẻ quá kỳ diệu.】
"Có thể." Tân Di trả lời. "Cô đi qua gầm cầu nào vậy? Nếu là gầm cầu phía Đông thành phố thì chuyện này rất có khả năng là thật."
Tôi kinh hãi. Đúng là tôi đã đi qua gầm cầu phía Đông!
Tân Di giải thích: "Người mở sạp xem bói đó là sư thúc của tôi. Ông ấy rất có bản lĩnh."
"Cô gái à, cô gặp chuyện rồi."
Tân Di nói, hoè thi vừa là hoè, cũng là thi.
Cổ ngữ thường nói: "Hoè, tức mộc quỷ, nữ quỷ ưa thích, là loài cây mang tính âm. Vào mùa hè và thu, bóng râm dưới cây hoè rất dễ thu hút các vật âm."
Nếu có người c.h.ế.t thảm dưới gốc cây hoè, xương cốt sẽ nhiễm âm khí của cây. Lâu dần, âm khí của các oan hồn xung quanh cũng sẽ bị cây này thu hút đến.
Tà khí bám vào hài cốt, tạo nên một dạng vật chất giống như thực thể. Những thực thể này chính là "quỷ vật."