Hệ Liệt Tân Di Livestream Đoán Mệnh

Chương 34: Tân Di Tập Đặc Biệt 2: Hoè Thi 2



Giọng Tân Di trầm xuống: "Điểm khác biệt giữa quỷ khí và quỷ vật là quỷ vật có thể phát triển và hình thành ý thức riêng."

"Nếu bạn trai cô thật sự là hoè thi, có khả năng anh ta đã tồn tại dưới dạng quỷ vật suốt ba trăm năm rồi."

"Bộ xương mà anh ta đang bám vào là của một ông lão khoảng tám mươi tuổi."

"Còn lớp da kia... có lẽ là l..ột từ một người sống."

Nghe đến đây, không chỉ có tôi, mà những người đang xem livestream cũng không nhịn được mà sôi trào.

【Thứ tà ma gì vậy! Cô gái, cô đang yêu cái giống gì thế này?!】

【Ý thức, xương cốt, lớp da từ các nguồn khác nhau? Quá đáng sợ!】

【Cô còn sống đến giờ quả là kỳ tích!】

Đọc những bình luận đó, tôi không nhịn được, nước mắt lập tức rơi xuống.

Xen lẫn trong đám bình luận là những ý kiến hoài nghi:

【Cô đừng doạ người ta nữa. Nhìn xem cô ấy sợ tới mức nào rồi!】

【Đúng đấy, lừa đảo là phạm pháp!】

【@Thanh Thanh, cô có thể di chuyển máy quay qua bên trái không? Tôi muốn xem bức ảnh trên tường!】

Nghe vậy, tôi ngơ ngác làm theo. Máy quay dịch sang bên trái, đúng lúc quay được bức ảnh trên tường.

Đó là bức ảnh hiếm hoi mà tôi đã phải năn nỉ mãi mới chụp chung được với Cố Tu Minh. Trong ảnh, anh ấy cau có, môi mím chặt.

Tuy nhiên, gương mặt ấy vẫn rất điển trai, các đường nét mềm mại, có phần không hợp với biểu cảm cau có kia.

Một người xem bất ngờ phấn khích kêu lên:

【Cố Tu Minh!】

【Anh ta đang ở đâu?! Nói cho tôi biết!】

Tân Di cũng nhận ra điều bất thường, liền mở kết nối trực tiếp với người đó.

Trên màn hình hiện lên một cô gái gầy gò, gương mặt hốc hác.

Tân Di hỏi: "Cô và Cố Tu Minh có quan hệ gì?"

Cô gái đáp: "Tôi là vị hôn thê của anh ấy..."

Cô ấy tên là Tiêu Dao, nói rằng mình và Cố Tu Minh là thanh mai trúc mã, đã đính hôn ngay sau khi tốt nghiệp đại học.

Cố Tu Minh là thành viên của một đoàn khảo sát, anh ấy mất tích trong một nhiệm vụ tại núi Ai Lao, Vân Nam, ngay trước ngày cưới một tháng.

"Từ lúc đó, Cố Tu Minh đã không còn tung tích..." Tiêu Dao nhìn tôi, gần như sụp đổ. "Bây giờ anh ấy đang ở đâu?"

Núi Ai Lao…Vân Nam…

Nơi tôi lần đầu gặp Cố Tu Minh cũng chính là ở Vân Nam...

Tiêu Dao run rẩy lấy ra bức ảnh chụp chung với Cố Tu Minh. Trong ảnh, anh ấy nở nụ cười dịu dàng, ôm vai cô ấy đầy tình cảm.

Đúng rồi. Đó mới là biểu cảm nên có trên gương mặt này.

Tôi ngồi bệt xuống đất, mặt tái nhợt.

Đối diện với sự chất vấn của Tiêu Dao, tôi nghẹn ngào nói: "Anh ấy không phải là bạn trai của cô đâu. Nhưng có lẽ lớp da trên người anh ấy là của bạn trai cô..."

Tiêu Dao sững sờ rồi hét lên điên cuồng: "Cô nói dối! Đừng có nói nhảm!"

"Thật ra cô ấy không nói dối đâu." Tân Di ngắt lời, lạnh lùng nói: "Tôi vừa tính toán bát tự của Cố Tu Minh. Anh ta đã c.h.ế.t ba năm trước rồi."

Tiêu Dao lặng người, hoàn toàn ngây dại.

Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa phía sau!

Cố Tu Minh... không, con quỷ khoác da người kia cất giọng: "Em yêu, xin lỗi, vừa rồi anh không tốt. Mũi em có sao không? Để anh vào xem được không?"

Tôi siết chặt điện thoại, không dám thở mạnh.

"Mở cửa đi, em yêu."

"Nếu em không mở cửa, anh sẽ giận đấy."

"Mở cửa ra! Mở nhanh lên!"

Tiếng đập cửa dồn dập vang lên. Giọng nói bên ngoài trở nên dữ tợn và điên loạn.

"Em thấy rồi đúng không?! Em thấy rồi, đúng không?!"

Tôi nhìn về phía màn hình, mở miệng run rẩy không phát ra tiếng: "Cứu tôi..."

Ầm! Ầm ầm!

Cánh cửa phía sau tôi rung chuyển dữ dội.

Giọng nói trầm thấp của Tân Di vang lên từ điện thoại: "Gửi địa chỉ nhà cô cho tôi ngay."

Tôi giật mình, vừa cố gắng ghì chặt cánh cửa, vừa nhanh chóng nhắn địa chỉ cho cô ấy.

Vài giây sau, Tân Di nói: "Tôi sẽ thu dọn đồ đạc và đến chỗ cô ngay, khoảng một giờ nữa. Trong thời gian này, cô phải tìm cách trấn an, giữ chân con hoè thi đó!"

Trấn an?

Làm sao tôi có thể làm được chứ?

Khi tôi đang khóc không ra nước mắt, Tân Di lên tiếng: "Hoè thi đã sống dưới vỏ bọc con người với cô suốt thời gian dài như vậy là để âm thầm hòa hợp khí tức, biến cô thành nguồn dự trữ da của hắn."

Trước đó Tân Di đã giải thích rằng, lớp da trên người hoè thi không thể tồn tại mãi mãi.

Một lớp da mới trên hoè thi chỉ duy trì được tối đa bốn năm trước khi mất đi độ đàn hồi, trở nên khô cứng như vỏ cây.

"Bây giờ chưa đến thời điểm thay da, nên hắn sẽ không ra tay với cô sớm đâu." Tân Di trấn an: "Thay da sớm sẽ khiến hoè thi gặp phiền toái."

"Cô cứ giả vờ như mọi chuyện vẫn bình thường, cư xử tự nhiên như mọi ngày, nhất định không được để hắn nhận ra điều bất thường."

"Tiếp theo, tôi sẽ nói cho cô biết điểm yếu của hoè thi. Nghe kỹ nhé..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tân Di bảo tôi tắt màn hình điện thoại rồi bỏ vào túi.

Livestream vẫn đang diễn ra.

Tôi hít một hơi thật sâu, thả tóc xuống để che đi tai nghe. Dù đang trong cơn sợ hãi tột độ, tôi vẫn cố giữ bình tĩnh và đặt tay lên nắm cửa.

Bầu không khí trong phòng livestream trở nên cực kỳ căng thẳng.

【Mong chị gái này bình an vô sự...】

【Tân Di đại sư mau tới nhanh đi, con hoè thi này thật sự quá đáng sợ.】

【Trời ơi, tôi hồi hộp đến mức không dám thở luôn rồi!】

Lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh, nắm chặt lấy nắm cửa lạnh buốt. Tôi nhắm mắt thật sâu.

Ngoài cửa vừa có tiếng động, tôi lập tức mở cửa ra. "Cố Tu Minh" đứng ngay trước mặt, cúi đầu nhìn tôi với vẻ âm u đáng sợ.

"Chuyện gì thế?" Tôi giả vờ bực bội lườm hắn một cái: "Tôi ngủ quên trên giường một chút, mà anh định phá tan nhà luôn à?"

Hắn nhìn chằm chằm vào tôi, không nói lời nào.

Tôi cố giữ bình tĩnh, vòng qua hắn đi thẳng vào bếp.

Ánh mắt hắn cứ bám theo tôi không rời.

Tôi quay đầu lại, giống như có chút ngượng ngùng hỏi: "Anh có đói không? Để em nấu gì đó cho anh ăn nhé?"

"Cố Tu Minh" nhìn tôi, như đang cân nhắc điều gì đó. Vài giây sau, hắn cười rồi bước đến ôm vai tôi: "Được!"

Cả người tôi nổi da gà, cố nén sự sợ hãi, liền nhanh chóng bước vào bếp.

Hắn định theo vào, nhưng ngay khi tôi bật bếp gas, hắn lập tức dừng lại ngoài cửa.

Từ góc mắt, tôi thấy bóng dáng hắn in trên cánh cửa kính và thở phào nhẹ nhõm.

Tân Di nói hoè thi sợ lửa, quả nhiên không sai.

Nhớ lại những chi tiết khi sống chung với "Cố Tu Minh" trước đây, quả thật hắn chưa bao giờ bước chân vào bếp hay hút thuốc.

Tôi chậm rãi bày biện trong bếp. Nếu được, tôi thậm chí có thể làm hẳn một bữa cơm tám món.

Nhưng trong bếp không có đủ nguyên liệu để tôi kéo dài thời gian.

Nửa tiếng sau, giọng nói lạnh lẽo của "Cố Tu Minh" vang lên bên tai tôi.

"Em yêu, đột nhiên anh lại thấy không đói nữa."

Tôi rùng mình, sao hắn vào được đây?

"Cố Tu Minh" dịu dàng nhưng đầy bá đạo, cầm lấy tay tôi và đặt chiếc xẻng nấu ăn qua một bên.

"Em yêu, hôm nay trăng đẹp lắm. Anh muốn ra ngoài đi dạo."

Lại định giở trò gì đây?

Tôi cứng đờ người, không dám động đậy.

Giọng Tân Di nhẹ nhàng vang lên trong tai nghe: "Hôm nay là đêm trăng tròn. Hoè thi cần ánh trăng để duy trì sự hòa hợp giữa xương và da, nên chắc chắn hắn sẽ ra ngoài."

Thật tốt quá!

Nghe lời Tân Di, tôi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.

Nếu hắn ra ngoài, tôi sẽ an toàn!

Lúc đó, tôi sẽ tìm cơ hội chạy thoát!

Nhưng ngay lập tức, "Cố Tu Minh" nắm chặt cổ tay tôi và nói: "Em yêu, đi cùng anh nhé?"

Giọng nói như hỏi ý, nhưng thực tế tôi chẳng thể nào từ chối.

"Cố Tu Minh" kéo tôi xuống dưới lầu. Tôi cảm thấy đôi chân mình không còn nghe lời tôi nữa..

Trăng hôm nay rất sáng và tròn. Ánh trăng lạnh lẽo phủ lên con đường, kéo dài bóng của chúng tôi.

Một cơn gió thổi qua, lá cây ven đường xào xạc. Những chiếc lá khô trên mặt đất bị gió cuốn lên chân tôi.

Mọi thứ đều trở nên kỳ dị...

Tôi run rẩy nhẹ, "Cố Tu Minh" mỉm cười: "Em yêu, sao em run vậy?"

Tôi đã không nhận ra, hắn đã dẫn tôi đến một công viên không một bóng người.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.

Đã là nửa đêm, không khí trong công viên càng thêm âm u rợn người.

Giọng tôi run rẩy, mang theo tiếng nấc: "Tu Minh, em sợ quá... Em muốn về nhà."

"Sợ gì chứ?" Hắn vẫn dịu dàng như mọi khi: "Anh sẽ luôn bên em mà."

Ngay lúc đó, tôi cúi xuống nhìn mặt đất.

Vừa nhìn, tôi suýt nữa hồn bay phách lạc!

Dưới ánh trăng, bóng của tôi và "Cố Tu Minh" trải dài trên nền đá xanh.

Phía sau tôi, cái bóng cao lớn của hắn bắt đầu kéo dài bất thường!

Lớp da ngoài của hắn bắt đầu rung động, như thể có thứ gì đó sắp phá vỡ ra ngoài!

Tôi sợ đến mức quên cả thở...

Giọng Tân Di chợt vang lên dứt khoát trong tai nghe: "Không ổn! Hắn phát hiện ra cô đã biết sự thật rồi! Hắn định nhân đêm trăng tròn để thay da!"

Tôi nhét điện thoại vào túi áo, máy quay hướng thẳng ra ngoài.

Những gì tôi nhìn thấy, mọi người trong phòng livestream cũng có thể thấy rõ.

Giọng nói của Tân Di kéo tôi trở lại thực tại.

Trên vai tôi đã đặt một bàn tay. Nói là tay, nhưng thực ra đó là một khung xương quấn đầy cành cây...

"Chạy mau! Hắn chưa lột hết da chân!"

Không kịp nghĩ, tôi vung tay hất mạnh bàn tay đó ra, rồi quay người bỏ chạy.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com