"Nửa tháng trước, tôi quay video ngoại cảnh ở đó."
Tôi nhíu mày: "Cậu quay video ở chùa? Có ảnh hay video không?"
A Dương gửi riêng video cho tôi.
Trong video, cậu mặc bộ trang phục thần tài rất lòe loẹt, trang điểm tỉ mỉ, tạo dáng trước chính điện thờ thần tài. Phía sau cậu, bức tượng thần tài nghiêm nghị và trang nghiêm hiện rõ.
Rất nhiều fan của A Dương cũng có mặt, hồ hởi chụp hình.
Ngoài fan của cậu, cũng có không ít tín chúng thành tâm đến dâng hương bái tài thần.
Thế nhưng vị trí cậu đứng khá oái oăm, ngay trước cửa điện. Một số người đến dâng hương lễ bái vô tình lại hướng về phía cậu.
Tôi: "..."
Người sống đứng chắn trước thần linh, tranh giành hương khói.
Cậu nghĩ gì mới làm thế chứ?
Bảo sao thần tài nổi giận. Chỉ khiến cậu mất tiền đã là nhẹ rồi.
"Đại sư, rốt cuộc là tôi gặp phải chuyện gì vậy?" A Dương hoảng hốt hỏi.
Tôi nghiêm giọng: "Cậu đứng ở vị trí đó và nhận sự lễ bái của người ta, nghĩa là đã cướp hương khói của thần tài. Những người làm điều này sẽ gặp đủ loại khó khăn, từ nghèo khổ, c.h.ế.t yểu cho đến chịu báo ứng khi đầu thai."
Mặt A Dương tái mét, sợ hãi: "Thế... thế phải làm sao bây giờ?"
Tôi nhún vai: "Giờ chỉ còn cách thành tâm sám hối mà thôi."
Cậu gần như bật khóc: "Tôi thực sự biết sai rồi. Bây giờ tôi rất thành tâm!"
"Thành tâm hay không không phải cậu nói là được. Thần tài có tha thứ hay không cũng không do tôi quyết định."
Tôi nghĩ một lát rồi hỏi: "Nhà cậu có thờ thần tài không?"
"Có, có chứ!" Cậu vội gật đầu.
Những người nổi tiếng như cậu thường rất tin vào những điều này nên nhà nào cũng có bàn thờ thần tài.
May mắn là tượng thần tài nhà cậu cũng là Võ Thần Tài Triệu Công Minh, giống ở chùa Bồ Đề.
A Dương cẩn thận bưng tượng thần tài ra, đặt trước màn hình.
"Giờ cậu thành kính xin lỗi ngài đi, sau đó dâng ba nén hương. Nếu hương cháy hết trọn vẹn, nghĩa là ngài đã tha thứ."
Cậu hít sâu một hơi, chắp tay khấn bái trước tượng, miệng lẩm bẩm xin lỗi.
Vài phút sau, cậu lấy ba nén hương, châm lửa rồi cắm vào lư hương.
Ánh mắt cậu chăm chú nhìn ba nén hương không rời.
Người xem thì thoải mái bình luận.
【A Dương lần này đúng là tự rước họa rồi. Ai bảo đứng chắn ngay trước thần tài?】
【Trước khi dâng hương, cậu ấy đã đóng hết cửa sổ rồi. Hương sao mà tắt được?】
Một số người nghi ngờ.
【Livestream này có phải lừa đảo không? Đốt hương thế thì làm sao mà đứt giữa chừng?】
【Đúng vậy. Chờ hương cháy xong, chủ phòng chắc chắn sẽ vin vào đó mà đòi tiền. 】
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn màn hình.
Rất nhanh, những lời hoài nghi ấy sẽ phải nhận về cú tát đau điếng.
Muốn được thần linh tha thứ đâu có dễ như vậy.
Quả nhiên, chưa đầy ba phút sau, ba nén hương của A Dương đột ngột gãy đôi mà không rõ lý do.
Cậu toát mồ hôi lạnh: "Xong rồi... thần tài không tha thứ cho tôi! Giờ phải làm sao đây?"
Tôi nhắc nhở: "Đừng cuống, làm lại một lần nữa. Thần linh đâu dễ dàng được dỗ dành chỉ bằng ba câu xin lỗi kia chứ?"
A Dương gật đầu: "Cô nói đúng."
Cậu lặp lại mọi bước từ đầu, nhưng trước khi cắm hương, cậu đột nhiên ngừng lại. Sau đó, cậu lùi về phía sau, quỳ xuống dập đầu ba cái thật mạnh.
Chà, lần này cậu ấy thật sự nghiêm túc rồi.
Ba nén hương được cắm lên, không khí trong phòng livestream bỗng lắng xuống. Ai nấy đều chờ xem lần này hương có bị gãy nữa không.
Nén hương này không ngắn, xung quanh lại không có gió, theo lý mà nói phải mất khá nhiều thời gian mới cháy hết.
Thế nhưng ba nén hương mà A Dương thắp lại cháy rất nhanh.
Chỉ khoảng mười phút sau, hương đã cháy hết đến tận đáy.
Đợi đến khi chút tàn hương cuối cùng rơi xuống lư hương, A Dương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.
Anh ta xúc động đến muốn khóc: "Cảm ơn thần Tài rộng lượng! Cảm ơn thần Tài!"
Anh ngã ngồi xuống ghế sofa, ôm chặt điện thoại: "Đại sư, như vậy là được rồi phải không?"
"Được rồi." Tôi gật đầu, "Không sao nữa đâu, ngày mai có thể ra ngoài bình thường rồi."
"Tuyệt quá..."
A Dương như trút được gánh nặng, cả người sống lại như thoát khỏi áp lực.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
Dặn dò thêm vài điều nữa, tôi ngắt kết nối với A Dương.
Thật ra có một chuyện tôi không nói cho anh ta biết.
Về sau vận may tài chính của anh ta có lẽ sẽ kém hơn trước khá nhiều, dù sao chuyện này ít nhiều cũng sẽ để lại ảnh hưởng.
Thời gian lâu dần, anh ta chắc sẽ tự nhận ra thôi.
Tôi liếc nhìn đồng hồ, vươn vai một cái: "Được rồi, bây giờ đã hơn một giờ sáng rồi, chúng ta sẽ xem nốt một quẻ cuối cùng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tôi cài đặt phong bao lì xì rồi nhấn gửi đi.
Lì xì vừa được gửi đi đã bị cướp ngay lập tức.
Tôi cũng bất ngờ trước tốc độ này.
Người trúng lì xì là một khán giả tên "Tiểu Nguyệt Lượng" rất hào hứng: 【Tân Di Đại sư! Tôi đến đây! Tôi đến đây!】
Tôi gật đầu: "Được rồi."
Tôi gửi liên kết kết nối video cho cô ấy. Tiểu Nguyệt Lượng lập tức chấp nhận. Trên màn hình hiện lên một cô gái trẻ trung đáng yêu.
"Chào Tân Di Đại sư!"
Tôi cười: "Cô muốn xem điều gì?"
Cô ấy hơi ngượng ngùng: "Tôi muốn xem tình duyên giữa tôi và bạn trai."
Cô kể rằng mình và bạn trai đã yêu nhau được hai năm, mối quan hệ đã tiến đến mức bàn chuyện kết hôn. Năm nay cô theo bạn trai về quê ăn Tết.
Bạn trai cô vẫn đang uống rượu với gia đình ngoài kia, cô thấy hơi buồn ngủ nên vào phòng trước.
Tôi bảo cô ấy gửi thông tin ngày, giờ sinh của hai người.
Tiểu Nguyệt Lượng rất nhanh chóng gửi tới, rõ ràng đã chuẩn bị từ trước.
Cô nói: "Bạn trai tôi rất tốt, học thức giỏi, đẹp trai, đối xử với tôi cũng rất tốt. Tôi thật sự mong hai đứa sẽ có kết quả tốt đẹp."
Các khán giả trong phòng đồng loạt trêu chọc rằng họ vừa bị thồn cho "ăn cẩu lương".
Khung bình luận sôi động hẳn lên.
Nhưng tôi lại im lặng, nhìn chằm chằm vào hai lá số tử vi và chìm trong suy nghĩ.
Thấy vẻ mặt tôi có gì đó không ổn, Tiểu Nguyệt Lượng dè dặt hỏi: "Đại sư, có chuyện gì vậy?"
Tôi suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Hai người có xung khắc trong lá số tử vi. Thực sự chưa từng gặp vấn đề gì khi chung sống à?"
Tiểu Nguyệt Lượng ngẩn ra: "Không có mà. Anh ấy luôn nhường nhịn tôi."
Tôi cau mày: "Lạ thật. Lá số của bạn trai cô cho thấy anh ấy không phải người dễ tính. Hơn nữa, anh ấy còn có một người anh trai…"
"Khoan đã." Tiểu Nguyệt Lượng mở to mắt, "Tân Di Đại sư, bạn trai tôi là con một, không có anh trai."
"Không thể nào." Tôi khẳng định chắc nịch, "Tôi không thể sai ở chi tiết này được. Anh ấy không chỉ có anh trai mà còn là anh em song sinh."
"Hoặc là anh ấy đang lừa cô, hoặc cô đã cung cấp sai ngày giờ sinh."
"Tôi gửi đúng rồi mà!" Tiểu Nguyệt Lượng sốt ruột, cương quyết tranh cãi với tôi.
"Thình thịch, thình thịch ——"
Bên đó đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Tiểu Nguyệt Lượng đặt điện thoại xuống bàn, đứng dậy ra mở cửa.
"Em yêu, bọn anh uống xong rồi." Giọng nam nhẹ nhàng, "Tối nay ngủ với anh nhé?"
Tiểu Nguyệt Lượng nói gì đó, anh ta bật cười: "Đây là canh mẹ anh nấu, em uống trước đi."
...
Tiếng đóng cửa vang lên, Tiểu Nguyệt Lượng bưng bát canh trở về với vẻ mặt hạnh phúc.
Cô tiện tay nhấc điện thoại lên: "Đại sư, tôi không xem nữa đâu. Bạn trai tôi sắp qua đây rồi."
Cô vừa định tắt video thì camera vô tình lướt qua bát canh trên tay cô.
"Khoan đã!" Tôi trầm giọng, "Canh đó là canh gì?"
Giọng cô có chút hờ hững: "Canh lươn vàng."
"Không đúng. Đây là canh rắn."
Động tác cô khựng lại, ngập ngừng hỏi: "Canh rắn? Sao họ lại cho tôi ăn thứ đó được?"
Theo ghi chép trong "Trung Yêu Môn", rắn là loài vật mang tính âm cực mạnh, có thể cướp đoạt khí dương.
Ăn canh rắn vào đêm giao thừa... chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?
Trong đầu tôi chợt lóe lên điều gì đó. Tôi nhìn lại lá số mà cô đã gửi.
"Ngày âm, giờ âm, tháng âm, năm âm… Quả nhiên, cô là người mang tứ âm chi mệnh."
Kết hợp với lá số kỳ lạ của bạn trai cô và tình huống hiện tại…
Tôi suy nghĩ vài giây rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào màn hình: "Đừng ngắt kết nối! Đêm nay cô sẽ gặp chuyện lớn đấy!"
Ở Thái Lan từng có một loại tà thuật rất phổ biến, gọi là "Âm Dương Đồng Tử".
Tà thuật này thường được sử dụng trên các cặp song sinh.
Pháp sư sẽ dùng phương pháp đặc biệt để dẫn nhập tà vật vào cơ thể của một người trong cặp song sinh, luyện thành "âm thai". Sau đó, hàng tháng phải dùng m.á.u ở tim của người kia để nuôi dưỡng.
Người còn lại được gọi là "dương thai".
Khí vận nguyên bản của âm thai sẽ chuyển sang dương thai.
Học vấn, tài lộc, tình duyên… tất cả đều sẽ tập trung về người thai dương.
Nói đơn giản, tà thuật này hy sinh một người trong cặp song sinh để thành toàn cho người kia.
Nhưng tà thuật này quá độc ác, theo thời gian, oán khí tích tụ trong cơ thể âm thai sẽ vượt mức giới hạn. Khi đó, cần phải tiến hành nghi lễ "giảm oán".
Phương pháp phổ biến nhất để giảm oán chính là tìm một "nữ tứ âm" để tiếp xúc thân mật với âm thai.
Trước khi thực hiện nghi lễ, nữ tứ âm thường phải được nuôi dưỡng bằng vật phẩm cực âm… ví dụ như, canh rắn.
Tiểu Nguyệt Lượng há hốc miệng nghe tôi kể hết những điều kỳ lạ này.
"Chuyện cô nói... giống như chuyện bịa ấy."
Dù nói thế, nhưng trong cơn căng thẳng, cô ấy vẫn vô tình đánh rơi bát canh.