Hệ Liệt Tân Di Livestream Đoán Mệnh

Chương 37: Tân Di 8: Tuyết Trung Thi 1



Một đứa trẻ phá tung người tuyết mà người khác vất vả mới đắp được. Tôi có ý tốt khuyên ngăn, nhưng bố mẹ nó lại chửi tôi xen vào chuyện người khác.

Tối hôm đó, người mẹ trẻ xuất hiện trong buổi phát trực tiếp xem bói của tôi.

Cô ta vừa khóc vừa cầu cứu, nói rằng con trai mình bị tà nhập!

Tôi không biểu lộ cảm xúc: "Người tuyết mà nó đã đá, có một cái từng che giấu xác chết. Giờ thì, vị đó đã bám lấy nó rồi."

Đêm giao thừa, trong khi nhà nhà quây quần bên mâm cơm tất niên, tôi lại xách theo mấy xiên thịt nướng mà phải mất bao công sức mới tìm được để trở về phòng trọ.

Vừa bước tới gần khu chung cư, một đứa trẻ bỗng từ bên cạnh lao ra, đ.â.m sầm vào tôi khiến tôi loạng choạng.

Chưa kịp lên tiếng, mẹ nó đã chạy theo phía sau, hung dữ trừng mắt với tôi: "Người lớn thế này mà đi đường cũng không biết nhìn à?"

Đứa trẻ quay lại, lè lưỡi trêu tôi rồi điên cuồng chạy tiếp về phía trước.

Tôi: "..."

Thật là xui xẻo.

Thôi kệ, tránh được rắc rối thì tốt hơn. Tôi không để ý đến họ nữa mà đi theo hướng về căn hộ của mình.

Tuyết vừa rơi dày hôm qua, phủ trắng cả mặt đất. Ban ngày, nhiều cư dân dưới khu chung cư còn chơi ném tuyết và đắp người tuyết.

Dọc đường đi, những người tuyết với đủ kiểu dáng càng làm tăng thêm không khí năm mới.

Tôi chưa kịp ngắm kỹ thì đã thấy đứa trẻ đó chạy tới, tung một cú đá làm văng một người tuyết hình con chó.

Nó phấn khích hét toáng lên: "Yaho! Chết hết cho tao!"

Cứ thấy người tuyết là nó lại đạp đổ, khung cảnh đẹp đẽ ban đầu chẳng mấy chốc đã bị nó phá tan nát.

Mẹ nó còn đứng bên cạnh cổ vũ: "Ôi, con giỏi quá! Giỏi quá!"

Tôi nhìn chằm chằm họ với vẻ mặt vô cảm, thái dương giật liên hồi.

Đây chính là loại trẻ con "nó còn nhỏ có biết gì đâu" trong truyền thuyết sao?

Thật sự rất muốn tẩn cho một trận mà!

Tôi hít sâu một hơi rồi tiếp tục bước đi, cố lờ bọn họ đi.

Ngay lúc đó, thằng bé đá gục một người tuyết lớn.

Khoảnh khắc người tuyết vỡ nát, tôi khựng lại.

Có luồng âm khí mơ hồ quanh đây là sao nhỉ?

Tôi quay đầu nhìn về phía đó, vừa vặn đối diện với ánh mắt kiêu ngạo của thằng bé.

"Nhin cái quái gì thế!"

Tôi nghiến răng, cố gắng giữ bình tĩnh và lên tiếng với mẹ nó: "Người ta mất công sức đắp người tuyết, con chị phá hoại như thế không thấy quá đáng sao?

"Vả lại... người tuyết này không sạch sẽ lắm đâu. Cẩn thận đấy..."

"Cô nói cái gì vậy!" Bà mẹ giận dữ hét lên, "Liên quan gì tới cô? Cô đứng đây lải nhải làm gì hả!?"

"Tôi biết thừa rồi nhé, chắc cô là gái ế già chứ gì? Không kiếm nổi người yêu nên mới đến đây nguyền rủa con tôi, đầu cô có vấn đề không hả?"

Tôi: "..."

Điên thật! Hai mẹ con này đều điên rồi!

Là sinh viên tốt nghiệp khóa đầu tiên của Học viện Đạo giáo Huyền Thanh Quan, phẩm chất tốt đẹp của tôi không cho phép mình chửi bới giữa chốn đông người.

Tôi không muốn rước thêm phiền phức, quay người bỏ đi luôn.

Trở về phòng trọ, tôi ăn xong mấy xiên thịt nướng rồi xem chương trình gala đón năm mới trên TV. Xem được một lúc thấy chán quá, tôi mở máy tính lên, thành thạo khởi động buổi phát trực tiếp.

Hôm nay là đêm giao thừa, người xem livestream không nhiều.

Một lúc lâu sau mới lác đác có người vào phòng.

【Chúc mừng năm mới, Tân Di Đại sư!】

【Đại sư đúng là lao động gương mẫu, đêm ba mươi Tết còn livestream nữa chứ!】

Tôi mỉm cười: "Đúng vậy."

Hầu hết mọi người không biết rằng, đêm giao thừa là thời điểm âm khí mạnh nhất trong cả năm.

Vì thế ngày xưa, người lớn thường cho trẻ con tiền lì xì để trừ tà ma, cầu mong bình an.

Theo lý mà nói, tối nay công việc của tôi lẽ ra sẽ không tệ. Bây giờ chỉ là chưa tới giờ cao điểm thôi.

Trò chuyện với mấy người xem cũng giúp tôi bớt buồn chán. Cứ thế nói chuyện cho đến tận 12 giờ khuya.

Có người hỏi: 【Tân Di Đại sư, hôm nay vẫn chưa kết thúc buổi phát trực tiếp à?】

Tôi gõ nhẹ lên bàn: "Không vội, chờ thêm chút nữa."

Vừa nói dứt câu, trên màn hình liền hiện lên một dòng thông báo:

【Chào mừng "Cầu Vồng" vào phòng livestream!】

Tôi khẽ nhướn mày.

【Đại sư! Đại sư cứu tôi với! Con trai tôi bị tà nhập, xin cô cứu nó!

【Đại sư! Là bạn tôi giới thiệu tôi đến đây, nói cô rất giỏi, xin hãy giúp tôi!】

Vừa vào phòng, người đó đã spam tin nhắn liên tục, gần như tràn ngập cả màn hình.

Tôi thản nhiên nói: "Cô là khách hàng đầu tiên hôm nay, nên thủ tục phát lì xì chúng ta bỏ qua nhé.

"Cô tặng một quả khinh khí cầu, tôi sẽ nhận vụ này."

Cầu Vồng im lặng, có lẽ đang xem giá của quả khinh khí cầu.

Một lúc lâu sau, cô ta mới nhắn lại: 【Đắt vậy à.】

Có người xem không chịu được liền lên tiếng.

【Tân Di Đại sư đã giữ giá này từ lâu rồi, cô cầu người ta mà còn chê à?】

【Đúng đấy, không nhờ đại sư thì để tôi coi cho.】

Thấy vậy, Cầu Vồng không nói thêm gì, lập tức tặng một quả khinh khí cầu.

Tôi gửi lời mời kết nối video, bên đó nhanh chóng chấp nhận.

Phía góc trên bên phải màn hình hiện lên gương mặt người phụ nữ trông có vẻ mệt mỏi.

Ồ, có chút quen quen.

Tôi ghé sát màn hình quan sát kỹ hơn, cô ta cũng nhíu mày nhìn tôi chăm chú.

Tôi còn chưa kịp nói gì, cô ta đã hét lên: "Là cô! Cô chính là bà cô lắm chuyện tối nay ở khu chung cư!"

Tôi: "..."

Người bên kia không ai khác chính là mẹ của thằng nhóc hỗn láo mà tôi gặp lúc tối.

"Cô đúng là hại người! Nhất định là cô làm trò quỷ! Cô bị tôi chửi nên sinh lòng oán hận rồi làm con trai tôi bị tà nhập! Cô còn livestream để lừa tiền tôi! Tôi sẽ báo cảnh sát tố cáo cô!"

Người xem trong phòng đều ngẩn ra vì ngạc nhiên.

【Chuyện gì thế này? Ai đây, sao trông như mụ điên vậy?】

【Bà ta quen Tân Di Đại sư à?】

Tôi tạm thời chặn tin nhắn của Cầu Vồng rồi kể lại sơ qua chuyện xảy ra tối nay.

Người xem lập tức hiểu ra, ai nấy đều lên tiếng bênh vực tôi.

Tôi cũng không để bụng, liền bật lại âm thanh của Cầu Vồng.

Trước khi cô ta kịp mở miệng chửi tiếp, tôi nghiêm giọng: "Cô còn muốn cứu con trai mình không?"

Cô ta lập tức im bặt, đôi mắt đỏ hoe.

"Con trai tôi… con trai tôi nó bị tà nhập thật rồi!"

Cô ta kể rằng sau khi đưa con đi chơi một vòng quanh khu chung cư thì về nhà. Thằng bé đang xem TV rất bình thường, bỗng nhiên ngã lăn ra bất động.

Hai vợ chồng sợ quá, định đỡ thằng bé dậy thì nó lại tự bật dậy, đứng thẳng người.

Rồi nó bắt đầu nói chuyện bằng một thứ ngôn ngữ lạ hoắc mà họ không hiểu.

Vừa nói, nó vừa đập phá đồ đạc.

Có người lớn tuổi am hiểu chuyện này nhìn thoáng qua liền bảo thằng bé bị tà nhập, dặn họ mau tìm đại sư trừ tà.

Ngay trong đêm giao thừa, hai vợ chồng luống cuống không biết đi đâu tìm người giúp. Cầu Vồng lên mạng cầu cứu và được ai đó giới thiệu đến phòng livestream này.

Cô vừa dứt lời, bên kia vang lên tiếng đập phá lớn.

Cầu Vồng giật mình sợ hãi, bật khóc: "Lại nữa rồi! Con tôi lại lên cơn nữa rồi!"

"Tôi cần cô mở cửa ra để xem tình trạng của nó."

Cầu Vồng hơi do dự, nhưng nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định nghe lời tôi.

Cô ta từ từ đi tới bên cửa, nghe ngóng một lát thấy tiếng động bên ngoài có vẻ dịu lại mới nhẹ nhàng mở cửa. Cô ta đưa camera điện thoại hướng về phía phòng khách.

Chỉ thấy cả phòng khách ngổn ngang, lộn xộn. Một đứa bé tầm bảy, tám tuổi, người đầy thương tích, đứng đó thở hồng hộc.

Nó vẫn đang lẩm bẩm điều gì đó.

Đột nhiên, một người xem phát hiện ra điều kỳ lạ.

【Ủa? Nó đang nói tiếng Tạng!】

【Nó nói nó chỉ muốn xin chút tiền về quê ăn Tết, tại sao không trả tiền công cho nó, tại sao lại nợ tiền nó?】

【Ôi trời, chuyện này có thật không?】

【Quá kỳ quái luôn.】

Cầu Vồng c.h.ế.t lặng: "Con trai tôi đâu có biết nói tiếng Tạng..."

Tôi nhìn cậu bé trong màn hình, lòng chùng xuống.

"Tình trạng của nó đúng là bị tà nhập rồi. Tối nay, trong số những người tuyết mà nó đá, có một người tuyết từng bị dùng để che giấu xác chết. Vong hồn của người c.h.ế.t vẫn lưu lại đó, không chịu rời đi. Con cô đã đá đổ người tuyết đó, nên vong hồn ấy đã ám lấy nó, giờ thì nó đã bị nhập rồi."

Cầu Vồng gần như phát điên. Chồng cô đã đi ra ngoài tìm thầy pháp, trong nhà chỉ còn mình cô và con trai. Nếu con cô thực sự bị tà nhập, cô biết phải làm sao?

"Bịch!"

Một tiếng động vang lên ngoài cửa.

Cầu Vồng vội vã mở cửa ra xem, chỉ thấy con trai đang nằm cứng đơ trên sàn, cả người run rẩy: "Lạnh quá... con lạnh..."

Cô ta hốt hoảng chạy ngay vào phòng lấy chăn.

Đứa con trai này là bảo bối được họ cưng chiều từ nhỏ, làm sao cô ta chịu nổi cảnh nó chịu khổ thế này?

Chương 38 : Tân Di 8: Tuyết Trung Thi 2

Cô ta vừa rời khỏi phòng khách, tôi đã nhận ra điều không ổn.

"Đừng rời đi, mau quay lại trông chừng nó!"

Cầu Vồng sững sờ, theo bản năng nghe lời tôi mà quay đầu trở lại.

Nhưng khi cô quay lại phòng khách, cậu bé đã biến mất.

"Á!!" Cầu Vồng ngã khuỵu xuống đất, hoảng loạn kêu: "Con ơi! Con đang ở đâu?!"

"Vong hồn không rời khỏi nơi c.h.ế.t quá lâu đâu!" Tôi nói nhanh, "Nó điều khiển con cô xuống dưới đó rồi. Mau tới chỗ người tuyết bị đá đổ mà tìm!"

Cầu Vồng lảo đảo bò dậy, nắm chặt điện thoại rồi chạy xuống dưới.

Tôi cũng không ngồi yên, đổi sang livestream trên điện thoại rồi đi theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Chỉ năm phút sau, tôi gặp lại người mẹ trẻ đang đứng đờ đẫn giữa sân chơi trẻ em trong khu chung cư.

"Sao rồi?" Tôi tiến lại gần, "Tìm được chưa?"

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.

Cô ấy đôi mắt thất thần, run rẩy chỉ về phía trước.

Tôi nhìn theo hướng tay cô, thấy cả một sân chơi rộng lớn đầy kín những người tuyết.

Người tuyết nào cũng đủ lớn để giấu một đứa trẻ bảy, tám tuổi.

"Sao lại nhiều thế này... Vừa rồi rõ ràng đâu có nhiều như vậy..."

Tôi liếc cô một cái khó tả: "Tôi đã bảo làm cha mẹ thì phải quản con cái kỹ hơn rồi mà... Nhìn thế này, có vẻ đám tà khí thích gây rối đã làm trò. Trong số những người tuyết này, con cô đang bị nhốt trong một cái."

"Phải nhanh lên, nếu không, nó sẽ bị c.h.ế.t cóng đấy."

Người phụ nữ kêu khóc thảm thiết: "Con ơi!"

Cô ta lao vào sân chơi, hốt hoảng lật từng người tuyết tìm con trai...

Dù cậu bé không có lễ phép gì, nhưng nó vẫn còn nhỏ, chưa phạm phải tội ác nghiêm trọng. Những gì nó đang chịu cũng đủ rồi.

Tôi không đứng yên nữa, giơ tay kết một ấn quyết, chạm lên mí mắt trái.

Mở mắt ra, tôi nhìn thấy trong số hơn mười người tuyết phía trước, có một người phát ra ánh sáng trắng mờ mờ bên trong.

Đó là ánh sáng tượng trưng cho linh hồn trẻ con...

Tôi nghiêm giọng nói: "Bên trái, cái thứ ba."

Người phụ nữ khựng lại, rồi vừa lăn vừa bò về hướng tôi chỉ.

Cô run rẩy lật lớp tuyết trên đầu người tuyết ra, hét lên: "Con trai!"

Gương mặt cậu bé đã lộ ra, vì ngạt thở mà mặt tím tái, làn da trần bên ngoài đỏ lên vì lạnh.

Người phụ nữ vừa khóc vừa nhanh tay gỡ tuyết, kéo con ra khỏi người tuyết.

"Đại sư! Đại sư, ngài mau xem giúp con tôi với!"

Tôi bước tới, vừa đưa tay định chạm vào mặt cậu bé thì bất ngờ cậu ta mở mắt.

Cậu ta vùng vẫy, đẩy mạnh mẹ mình ra, rồi loạng choạng chạy vào bãi tuyết, tự chôn mình xuống đó.

Tôi nheo mắt, bước nhanh tới kéo cậu bé ra khỏi tuyết. Ngay khi cậu ta há miệng định cắn tôi, tôi rút từ túi ra một nắm gạo nếp, nhét hết vào miệng cậu.

"Á á á á ——"

Cậu bé đau đớn quỳ sụp xuống đất, kêu thảm thiết.

Tôi cắn đầu ngón tay, nặn một giọt m.á.u bôi lên trán cậu, rồi khẽ niệm chú: "Trời thanh tịnh, đất linh thiêng, đệ tử Tân Di nhân danh Tam Mao Tổ Sư, quỷ thần nào dám không sợ hãi..."

Cậu bé giãy giụa, thân thể co quắp kỳ lạ, phát ra tiếng khò khè trong họng.

Càng niệm nhanh, cậu bé càng run rẩy dữ dội.

Cuối cùng, cậu ta giật mạnh người một cái rồi nằm im.

"Con ơi!" Người mẹ vẫn không dám lại gần, giờ mới vội vàng lao đến, lo lắng hỏi: "Đại sư, con tôi thế nào rồi?"

Tôi nhìn cậu bé, thở phào nhẹ nhõm: "Đã trục tà xong rồi."

Tôi lấy ra một tấm bùa vàng, đưa cho người phụ nữ: "Sau một giờ, cô đốt tấm bùa này, hòa nước cho nó uống. Nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn thôi."

Người phụ nữ xúc động cảm ơn rối rít.

"Vậy giờ tôi đưa con về nhà được chưa?"

"Đưa nó đến bệnh viện đi. Có thể nó sẽ bị ốm một trận đấy."

"Vâng, vâng."

Khi cô cõng con trai rời đi, tôi gọi với theo: "Tôi khuyên cô nên chú ý dạy dỗ con từ sớm, nếu không sau này hư hỏng thì có hối cũng muộn."

Lần này, cô ấy không còn tỏ thái độ như trước nữa.

Cô chỉ đỏ mắt nói: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn đại sư."

Nhìn bóng hai mẹ con khuất dần ở cổng khu chung cư, tôi khẽ bĩu môi, rồi quay lại nhìn luồng oán khí đang ngồi xổm bên người tuyết.

"Được rồi, bây giờ tới lượt ông."

Oán hồn là một người đàn ông khô gầy khoảng hơn bốn mươi tuổi. Ông kể mình là người Tứ Xuyên Tây, đến đây làm công.

Sát Tết, nhưng chủ thầu mãi vẫn không chịu trả lương.

Không còn cách nào khác, hai ngày trước Tết, ông lại tìm đến nhà chủ thầu. Vừa hay bắt gặp hắn đang cùng vài người khác mở tiệc nhậu nhẹt trong căn hộ thuê.

"Đám nhà quê đó cũng đòi tiền lương à? Nực cười, trả lương cho chúng thì tao lấy gì mà tiêu?"

Nghe câu nói ấy, ông lập tức nổi giận, đẩy cửa xông vào lý luận.

Chủ thầu đã uống say, nóng nảy, chỉ cãi nhau được vài câu là bắt đầu ẩu đả.

Hai người đánh nhau từ trong căn hộ xuống đến sân. Chủ thầu to khỏe, đẩy mạnh ông té ngã sang bên.

Mặt đất phủ đầy tuyết, trơn trượt.

Ông không đứng vững, ngã mạnh xuống, phần sau đầu đập trúng một tảng đá sắc nhọn bên lề đường.

M..áu tươi chảy loang ra trên tuyết.

Chủ thầu lập tức tỉnh rượu, sợ hãi nhìn người đàn ông đang nằm bất động dưới đất.

"Làm sao bây giờ... phải làm sao đây..."

Hoảng hốt, hắn lấy tuyết phủ kín t.h.i t.h.ể để che giấu rồi quay lại đuổi hết bạn bè về. Sau đó, hắn mang một cái túi lớn xuống, bỏ xác vào trong. Trước khi tuyết rơi dày, hắn lái xe ba bánh chở xác rời khỏi khu vực.

Tuyết rơi suốt một ngày một đêm, xóa sạch mọi dấu vết tội ác...

Oán hồn bật khóc nức nở: "Tôi chỉ muốn đòi lại chút tiền lương thôi, tôi cũng đâu dễ dàng gì chứ?

"Những năm gần đây kinh tế khó khăn, tôi chỉ mong có chút tiền về quê cho gia đình đón Tết...

"Sao... sao một mong ước nhỏ nhoi như vậy cũng không thể thành hiện thực?"

Oán khí quanh thân ông đậm dần lên, một làn khí đen toát ra từ người.

Hỏng rồi! Đây là dấu hiệu hóa thành ác linh!

Tôi rút một lá bùa vàng dán lên người ông ta, miệng lẩm nhẩm chú an hồn.

"Tôi sẽ đưa ông trở về quê hương và để kẻ đã hại ông nhận lấy sự trừng phạt xứng đáng. Hãy yên lòng ra đi."

Oán hồn lại bật khóc, âm thanh ấy lạc lõng giữa tiếng pháo hoa tưng bừng từ xa vọng tới, càng khiến cảnh tượng thêm thê lương.

Ông ta đứng dậy, run rẩy chỉ tay về một hướng.

Tôi nghiêm mặt hỏi: "Đó là nơi ch..ôn x.ác ông phải không?"

Ông gật đầu xác nhận.

"Tôi hiểu rồi."

Sau khi niệm chú an hồn lần thứ tư, linh hồn ông dần tan biến.

Tôi thở dài nhìn vào khoảng không trước mặt.

"Thật đáng thương…"

"Xong việc."

Trên đường về, tôi rút điện thoại báo cảnh sát.

"Ở khu công trường cách hướng Đông Nam năm mươi dặm, dưới gốc cây hòe già có một t.h.i t.h.ể bị giấu."

...

Sau khi trao đổi một hồi lâu với người của Đạo quán Huyền Thanh tại đồn cảnh sát, tôi mới cúp máy.

Với tốc độ của họ, chắc sẽ sớm bắt được hung thủ thôi.

Chậc, vụ này hơi lỗ. Quên thu phí công tác bên ngoài, lại còn dính vào một vụ án mạng nữa chứ.

Tôi bật máy tính lên, xem phần bình luận trong buổi livestream.

【Tân Di Đại sư thật ngầu quá!】

【Hu hu hu, người công nhân kia thật đáng thương...】

【Trẻ con vẫn cần được dạy dỗ từ sớm.】

【Đại sư mau bốc thăm người tiếp theo đi! Tôi sẵn sàng rồi đây!】

Các bình luận rất đa dạng.

Tôi nhấp ngụm nước, bấm chuột vài cái rồi nói: "Được rồi, tôi sẽ phát lì xì. Theo lệ cũ, người nhận được lì xì sẽ kết nối với tôi để xem bói."

Vừa dứt lời, tôi đã gửi lì xì đi.

Chỉ trong tích tắc, lì xì đã biến mất.

Người nhận được là một khán giả có tên "A Dương".

Khi cái tên đó xuất hiện, cả phòng livestream liền sôi sục.

【Gì cơ, A Dương? Có phải là hot boy mạng nổi tiếng đó không?】

【Chắc chỉ trùng tên thôi? Sao A Dương lại xuất hiện ở đây được?】

【Tôi vào xem trang cá nhân rồi, đúng là A Dương thật!】

【Mau chụp màn hình giữ chỗ trước!】

【Chụp màn hình giữ chỗ ngay!】

Tôi hơi ngơ ngác trước những bình luận đó.

Có vẻ người này không phải là người tầm thường.

Qua những lời giới thiệu rời rạc của khán giả, tôi đã nắm sơ qua.

A Dương là một cosplayer nổi tiếng với ngoại hình đẹp trai, sở hữu rất nhiều fan hâm mộ, đặc biệt là các cô gái.

Nhưng đối với tôi, khách hàng nào cũng như nhau thôi. Đã vào phòng livestream của tôi, nghĩa là có chuyện cần tôi giúp.

Tôi gửi yêu cầu kết nối video.

A Dương nhanh chóng đồng ý. Trên màn hình hiện lên khuôn mặt trẻ trung của một chàng trai khoảng hai mươi mấy tuổi, trông rất điển trai.

Tôi hỏi: "Cậu muốn xem điều gì?"

"Dạ, đại sư." Khuôn mặt A Dương trông mệt mỏi, "Tôi muốn cô xem giúp xem có phải tôi bị tà khí quấy nhiễu hay không?"

Cậu kể rằng gần đây gặp đủ loại xui xẻo: uống nước cũng sặc, đổ rác suýt bị chậu hoa rơi trúng, qua đường thì bị xe vượt đèn đỏ quẹt trúng.

"Đặc biệt là về tài vận," A Dương thở dài, "Tôi đầu tư cổ phiếu, quỹ gì cũng lỗ, mua cả trăm vé số cào mà không trúng nổi một cái. Thế này không bình thường chút nào!"

Người xem livestream đều sửng sốt.

【Không thể nào... có người xui xẻo đến mức đó thật sao?】

【Thảo nào, tôi thấy dạo này A Dương không xuất hiện trong sự kiện nào, hóa ra là do vậy!】

【Có phải bị thứ gì đó bám theo không nhỉ?】

Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: "Tình trạng này đã kéo dài bao lâu rồi?"

"Khoảng nửa tháng."

"Nửa tháng trước, cậu có làm gì hoặc đi đâu không?"

A Dương suy nghĩ rồi lắc đầu: "Không có gì cả."

Cậu cau mày, gãi đầu: "Tôi chỉ quay video như bình thường thôi. Cũng không đi đâu xa, tôi ít khi quay ngoại cảnh mà..."

Câu nói ngập ngừng, sắc mặt cậu khựng lại: "À... tôi có tới chùa Bồ Đề."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com