Kể từ khi quen cô ấy, tôi đã tăng lên đến hơn 45kg! Mỗi lần ra ngoài, tôi đều nhận được ánh mắt kỳ lạ từ người khác, chỉ có bạn gái là luôn bên cạnh không rời bỏ tôi.
Tôi vẫn nghĩ do cô ấy nấu ăn ngon quá, nên mới khiến tôi ăn nhiều đến không dừng lại được.
Bây giờ mới biết, cô ấy không chỉ nũng nịu bắt tôi ăn thêm mà còn bỏ thuốc tăng trọng vào đồ ăn!
Cô ấy thực sự... đang nuôi tôi như một con mồi.
Tôi tuyệt vọng đến mức không thốt nên lời.
Trong màn đêm yên tĩnh, cửa phòng đột nhiên phát ra tiếng cạch, ai đó từ bên trong mở ra.
Cái bóng thon dài của bạn gái in xuống trước mặt tôi.
Cô ấy chậm rãi hỏi với giọng nhẹ nhàng mà lạnh lẽo: "Anh yêu, anh đang làm gì thế?"
Tôi run tay, suýt nữa làm rơi túi rác vừa nhặt xong.
Cái bóng dài, mảnh khảnh của cô ấy dần kéo dài hơn, khi cô ấy bước từng bước về phía tôi...
Tôi vội nhét túi thuốc tăng cân vào trong túi rác, cố gắng tỏ ra tự nhiên đứng dậy: "Anh đi ngang qua bếp, ngửi thấy mùi nên tiện tay mang rác đi vứt thôi mà..."
Tôi quay sang nhìn cô ấy, nở nụ cười gượng gạo: "Sao em lại dậy rồi? Anh làm em tỉnh giấc à?"
Cô ấy nhìn tôi trân trối, đôi mắt đảo qua túi rác trong tay tôi.
Cô ấy bước tới gần, tôi cảm thấy như nghẹt thở.
Cô ấy cúi người, nhẹ nhàng lấy túi rác từ tay tôi rồi đặt vào chỗ gần cửa ra vào...
"Về ngủ đi, anh yêu, được không?"
Tôi đứng thẳng người, cứng nhắc gật đầu.
Cô ấy nắm tay tôi, kéo tôi trở lại phòng ngủ.
Bàn tay cô ấy mềm mại mà lạnh buốt, khiến tôi chỉ muốn rút tay ra ngay lập tức!
Về tới phòng, cô ấy lại trở về tư thế ngủ cũ, tay chân quấn chặt lấy tôi, đầu rúc vào cổ tôi...
Không, lần này cô ấy còn quấn chặt hơn trước!
Tôi thậm chí cảm thấy có chút nghẹt thở!
Tôi cứ thế mở mắt nhìn trần nhà, cả đêm không ngủ được.
Thấy cô ấy tỉnh lại, tôi liền nói: "Hôm qua anh có hứa với fan là sáng nay sẽ livestream thêm, em ngủ tiếp đi, anh ra phòng làm việc."
Vào phòng livestream, tôi nhanh chóng mở máy tính và bắt đầu tìm kiếm dựa trên tên và hình đại diện của người lạ hôm qua.
Có rất nhiều người dùng tên "Chi Linh," hơn một trăm kết quả hiện ra. Tôi kiên nhẫn kéo xuống từng mục. Cuối cùng, sau khoảng 1 phút tìm kiếm, tôi cũng tìm được người kia.
Tôi lập tức nhắn tin riêng: 【Xin chào, bạn có ở đó không? Tôi là streamer hôm qua, biệt danh là Ngân Ngưu. Hôm qua bạn có nói một vài điều trong livestream của tôi. Tôi có một số việc muốn hỏi bạn.】
Đối phương im lặng một lúc. Tôi định gửi thêm tin nhắn thì nền tảng gửi một thông báo:
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
【Người dùng chưa theo dõi bạn, bạn chỉ có thể gửi một tin nhắn duy nhất.】
Chết tiệt, sao tôi lại quên mất chuyện này!
Tôi vừa hối hận vừa sốt ruột, chỉ biết mong rằng người đó sẽ sớm trả lời.
Để tránh bạn gái nghi ngờ, tôi bật game lên và bắt đầu livestream như thường lệ. Nhưng vì đang nghĩ ngợi quá nhiều, tôi liên tục mất tập trung, thao tác trong game lỗi liên tục.
Nhiều fan đã bắt đầu chỉ trích tôi.
Tôi chỉ co stheer vừa giải thích với họ, vừa theo dõi mục tin nhắn riêng trong nền tảng.
Bỗng một chấm đỏ hiện lên:
【Chi Linh đã trả lời bạn, mau vào kiểm tra!】
Tôi giật mình, tay run lên, nhân vật trong game bị kẻ địch hạ gục. Bình luận từ người xem ào tới:
【Ngưu ca bị Parkinson à? Sao tay lại run đến mức đó?】
【Mới vào xem lần đầu, đây là trình độ của một streamer mười vạn fan sao?】
【Nếu Ngưu ca còn chơi tệ thế này, tôi sẽ hủy theo dõi luôn đó…】
Nóng lòng muốn liên lạc với Chi Linh, tôi vội vã xin lỗi khán giả trong phòng, vài phút sau liền bất chấp những lời chỉ trích trong phòng, trực tiếp đóng buổi livestream.
Tôi ngay lập tức mở tin nhắn trong hệ thống.
Chi Linh nhắn:
【Giờ thì anh tin tôi rồi phải không? Có phải anh phát hiện ra điều gì bất thường ở bạn gái mình không?】
Tôi vội vàng gõ tin nhắn, kể sơ qua những gì đã xảy ra tối hôm qua.
Đối phương nhanh chóng trả lời: 【Lượng nhân xà có đặc tính của loài rắn: thân nhiệt lạnh, thích quấn quanh con mồi và có sự chiếm hữu rất mạnh đối với con mồi.】
【Dựa vào mô tả của anh, con lượng nhân xà này chắc đã đói cạn sức. Cô ta sẽ không dễ dàng để anh rời khỏi tầm mắt đâu.】
Ngay khi tin nhắn vừa gửi đến, cửa phòng livestream của tôi đột nhiên bị đẩy ra.
Tôi hoảng loạn chuyển nhanh về giao diện livestream.
Bạn gái tôi đứng ở cửa: "Anh yêu, phòng này bí quá. Anh mở cửa cho thoáng một chút đi..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tôi căng thẳng gật đầu: "À... Ừ, được."
Cô ấy đứng nhìn tôi vài giây, rồi chậm rãi bước đi. Nhưng tôi vẫn cảm thấy ánh mắt của cô ấy âm thầm bám lấy mình không rời.
Cố gắng giữ bình tĩnh, tôi giả vờ gõ phím liên tục.
Tôi vội nhắn cho Chi Linh:【Đại sư! Bạn gái tôi giờ đang ngồi ngoài phòng khách theo dõi tôi, tôi chưa muốn c.h.ế.t đâu, cứu tôi với!】
Chi Linh đáp rất nhanh:
【Ngày mai là ngày 15 tháng Ba âm lịch, lượng nhân xà thường sẽ l..ột d..a và ăn thịt con mồi vào ngày này. Anh chỉ còn một ngày thôi.】
L..ột da?!
Tôi kinh hoàng nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó, rồi vô thức quay đầu liếc nhìn bạn gái mình đang ngồi trên sofa.
Chi Linh tiếp tục giải thích:
【Lượng nhân xà là sinh vật nửa người nửa rắn. Chúng khoác lên mình bộ da người, nên sẽ không bị phát hiện giữa loài người. Nhưng khi đến lúc ăn mồi, chúng phải lột bỏ lớp da người đó, sử dụng da thật của chúng, mới có đủ độ đàn hồi, giúp chúng nuốt chửng con mồi.】
Tôi cúi nhìn cơ thể mập ú của mình, cảm giác tuyệt vọng khiến tôi ngã gục trên ghế.
【Tôi không có ở Tùng Thành, không thể đến cứu anh được. Nhưng sư tỷ của tôi hiện đang ở đó, anh có thể thử liên hệ với chị ấy.】
Chi Linh gửi cho tôi thông tin của một người.
Đó là một streamer cùng nền tảng với tôi, biệt danh là... "Huyền Thanh Quán Tân Di"?
Chi Linh bảo cô ấy là một streamer chuyên về bói toán, thời gian phát sóng rất thất thường.
Anh ấy dặn tôi theo dõi thời điểm Tân Di xuất hiện online và cẩn thận nhắn thêm:
【Đừng để lượng nhân xà phát hiện ra anh có gì đó không ổn. Nếu không, để tránh xảy ra biến cố, nó sẽ ăn mồi sớm hơn kế hoạch.】
【Đừng kích động nó. Càng căng thẳng, ham muốn ăn thịt của nó sẽ càng lớn.】
Tôi mở lại buổi livestream, cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì, tiếp tục chơi game nhưng trong lòng sốt ruột chờ Tân Di của Huyền Thanh Quán lên sóng.
Đến giữa trưa, bạn gái tôi—không, con quái vật đó— lại bước vào phòng.
Cô ta uốn éo thân mình, leo lên sau lưng tôi. Tôi thậm chí còn nghe rõ âm thanh cô ta nuốt nước bọt.
“Anh yêu, tới giờ ăn rồi.”
Tôi liếc nhìn ra cửa, thấy trên bàn ngoài phòng khách có một nồi cơm nóng hổi vừa được nấu xong.
Chắc chắn trong đó có bỏ thuốc tăng trọng.
Tôi rất muốn từ chối nhưng lại sợ cô ta nghi ngờ, đành miễn cưỡng đứng dậy để cô ta dắt tay ra ngoài.
Tôi cố gắng ăn hết hơn nửa nồi cơm lớn, cô ta mới hài lòng mỉm cười.
Cô ta nắm lấy cánh tay tôi, thoả mãn khen: “Anh yêu của em giỏi quá.”
Tôi âm thầm gạt tay cô ta ra, chống tay vào tường đi vào phòng livestream.
“Tháng này nhiệm vụ của team nặng quá, anh phải livestream thêm một chút.”
“Anh chơi game tiếng lớn lắm, để anh đóng cửa lại cho em ngủ trưa nhé.”
Có lẽ việc tôi ăn quá nhiều cơm đã khiến cô ta vui vẻ, cô ta không nói gì thêm, để mặc tôi đóng cửa lại.
Tôi ngồi phịch xuống ghế, nhận ra tay chân mình đang run lẩy bẩy.
Khoảng một giờ chiều, cuối cùng thông báo từ nền tảng cho biết streamer tôi đặc biệt đặt nhắc nhở theo dõi đã trực tuyến.
Tôi vội vàng vào livestream của Tân Di.
Trên màn hình, một cô gái với gương mặt thanh tú, tóc búi gọn bằng trâm gỗ đang điều chỉnh camera.
Cô ấy liếc nhìn màn hình một cái, rồi lên tiếng:
“Streamer Ngân Ngưu… À, là anh à. Sư muội của tôi đã kể cho tôi nghe về anh, anh gặp phải lượng nhân xà phải không?”
Ban đầu, tôi còn nghi ngờ cô gái trẻ này liệu có đáng tin hay không. Nhưng nghe cô ấy nói vậy, tôi lập tức kể lại toàn bộ những chuyện xảy ra hai ngày nay.
Cuối cùng tôi nhắn: 【Tân Di đại sư! Cứu tôi với!】
“Bật camera lên đi, tôi cần xem qua nhà anh.”
Tân Di ngồi thẳng dậy, nói: “Chỉ có hai chúng ta trong phòng livestream này thôi, anh cứ yên tâm.”
Không do dự nữa, tôi mở camera, kết nối với cô ấy.
“Ồ…” Tân Di nghiêng người lại gần màn hình, quan sát căn phòng nhỏ của tôi rồi nhíu mày, “Nhà anh dính yêu khí nặng đến mức gần như ngưng tụ thành thực thể rồi.”
“Chàng trai, anh không dễ mà thoát được đâu.”
“Gì cơ?” Mặt tôi tái nhợt, “Không chạy được sao?”
“Con lượng nhân xà này rất cẩn thận, đã bố trí trận pháp quanh nhà anh rồi.” Tân Di khẽ bấm tay tính toán, “Anh thử ra chỗ cửa sổ, kiểm tra xem dưới chậu cây có gì không.”
Nghe vậy, tôi lập tức đứng dậy, đi đến cửa sổ, nhấc chậu xương rồng lên.
Dưới chậu cây, một mảng vảy lớn bằng bàn tay trẻ em hiện ra!
Tôi định cầm lên xem thì Tân Di quát nhẹ: “Đừng động vào! Thứ này tương đương với con mắt của lượng nhân xà, anh mà đụng vào, nó sẽ biết ngay.”
Tôi sợ hãi rụt tay lại, cẩn thận đặt chậu cây về chỗ cũ rồi quay lại trước máy tính.
Tân Di giải thích: “Nhà anh có ít nhất ba chỗ như vậy. Những mảng vảy này tạo thành trận pháp, giúp lượng nhân xà biết rõ mọi chuyện xảy ra trong nhà. Nếu anh có ý đồ đào tẩu, nó sẽ lập tức xuất hiện và ăn anh ngay.”
“Vậy phải làm sao đây?” Tôi hạ giọng, run rẩy hỏi.