Hệ Liệt Tân Di Livestream Đoán Mệnh

Chương 50: Tân Di Đặc Biệt 4: Lượng Nhân Xà 3



Tân Di trầm ngâm vài giây, sắc mặt trở nên nghiêm trọng hơn: “Chờ.”

“Không chờ được nữa! Nếu chờ thêm, nó sẽ ăn thịt tôi mất!”

“Không cần chờ lâu đâu. Đến khoảng rạng sáng mai, khi lượng nhân xà lột da, đó sẽ là lúc nó yếu nhất. Khi ấy, cảm ứng của nó với trận pháp cũng yếu nhất. Đó là cơ hội tốt nhất để anh trốn thoát.”

Tân Di trấn an tôi: “Gửi địa chỉ nhà anh cho tôi, tôi sẽ đến gần đó và bố trí một trận pháp để bảo vệ anh.”

“Sau đó, tôi sẽ gửi vị trí cho anh. Khi trốn được ra ngoài, anh phải lập tức chạy thẳng tới đó.”

Tôi gật đầu như điên: “Được, tôi hiểu rồi.”

Kết thúc cuộc trò chuyện, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Nhưng vừa thoát khỏi giao diện livestream, tôi đã cảm thấy sau gáy lạnh toát.

Quay đầu lại, tôi đối diện ngay với gương mặt tái nhợt của bạn gái mình.

“Á!” Tôi hét lên kinh hãi, nhảy bật khỏi ghế.

Bạn gái lạnh lùng nhìn tôi: “Anh yêu, anh làm sao thế?”

Tôi kinh hoàng, trong đầu chỉ có một câu hỏi…

Cô ta đứng sau lưng tôi từ khi nào?

Cô ta đã thấy gì rồi?

“Anh đang giấu giếm gì à?” Cô ta nheo mắt, ánh mắt sắc như dao. “Anh có người khác bên ngoài đúng không?”

Tôi thở phào, cố nén nỗi sợ hãi rồi ôm cô ta: “Nói linh tinh gì vậy! Anh vừa cãi nhau với một streamer khác, hơi khó coi, không muốn em phải nghe thôi.”

Tôi cố cười nhẹ nhàng: “Anh hơi đói rồi, tối nay mình ăn gì nhỉ?”

Nghe tôi nhắc đến ăn, cô ta lập tức nở nụ cười rạng rỡ:

“Để em đi nấu cho anh…”

Ăn xong bữa tối, đã là hơn chín giờ tối.

Tôi chần chừ trong phòng livestream đến mười hai giờ đêm mới trở về phòng ngủ.

Vừa nằm xuống, bạn gái liền quấn chặt lấy tôi, tứ chi dán sát vào người tôi.

Cô ta nhắm mắt, khẽ thì thầm: “Anh yêu, anh thơm quá…”

Tôi khóc không ra nước mắt.

Tối nay, để giảm bớt ham muốn của cô ta, tôi cố tình không tắm!

Thế mà cô ta vẫn bảo tôi thơm, chứng tỏ cô ta đã đói đến cực hạn rồi.

Thời gian chậm rãi trôi qua…

Khoảng một giờ sáng, cô ta từ từ ngồi dậy.

Cô ta bước vào phòng tắm, bên trong vang lên những âm thanh kỳ quái.

Tôi bật dậy, nhìn qua cửa sổ.

Trăng tròn treo cao.

Ánh mắt tôi dừng lại ở cửa phòng tắm, nơi bóng dáng bạn gái in trên tấm kính mờ.

Tôi sững sờ chứng kiến bóng dáng ấy dần trở nên quái dị, thân hình vặn vẹo bất thường. Hai tay cô ta từ từ lột bỏ một lớp da từ lưng, giống như đang cởi bỏ quần áo…

Tôi kinh hoàng trợn mắt, vội vàng nhắn cho Tân Di:

【Tân Di đại sư! Lượng nhân xà đang bắt đầu lột da rồi!】

【Chính là bây giờ, chạy đi!】

Tôi nhanh chóng xoay người xuống giường, không dám nhìn về phía phòng tắm, mở cửa chạy thục mạng ra ngoài.

Ánh trăng sáng chiếu rọi, giúp tôi nhìn thấy rõ đường đi.

Trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất—

Chạy! Phải chạy nhanh! Chậm là thành thức ăn cho con quái vật đó!

Khi tôi vừa chạy ra khỏi khu nhà, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng động lớn. Tôi ngoảnh lại, thấy toàn bộ đèn trong tòa nhà nơi tôi ở đã tắt ngúm!

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.

Tôi mơ hồ nghe thấy những tiếng rít kỳ dị vọng tới.

Trực giác mách bảo tôi, lượng nhân xà đã phát hiện tôi biến mất rồi!

Đúng lúc tôi hoảng hốt nhất, điện thoại đổ chuông.

Giọng Tân Di đầy uy lực vang lên: “Đừng sợ, cứ chạy theo lộ trình đã định!”

“Quá trình lột da của nó không thể gián đoạn. Nó cần ít nhất mười phút nữa mới hoàn thành được. Anh tranh thủ thời gian mà chạy!”

Tôi không nói gì thêm, cắm đầu cắm cổ chạy.

Nhưng vì quá béo, lại ít vận động, chỉ một lúc sau tôi đã thở hồng hộc, tim đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Để rút ngắn thời gian, tôi quyết định chạy theo một con đường tắt.

Đó là một con hẻm cũ kỹ, nếu băng qua đây, tôi sẽ đến được ngôi trường bỏ hoang nơi Tân Di đã bày trận pháp.

Đột nhiên, một cơn gió lớn nổi lên quanh tôi.

Tôi cúi đầu nhìn xuống dưới.

Ầm ầm—Ầm ầm—

Từ hệ thống thoát nước dưới chân, những âm thanh kỳ quái vọng ra.

Có thứ gì đó đang tiến đến rất nhanh!

"Ầm——!"

Một tiếng nổ vang rền, nắp cống dưới chân tôi bị hất tung lên, quay mấy vòng trên không rồi rơi xuống đất với âm thanh nặng nề.

Tôi kinh hoàng lùi lại, nhìn chằm chằm vào lối vào cống tối đen như mực.

Từ bên trong, một cái đầu quen thuộc, vừa quyến rũ vừa đáng sợ, chậm rãi trồi lên. Đôi mắt của cô ta giờ đã biến thành con ngươi dọc của loài rắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Khi nhìn thấy tôi, cô ta nở một nụ cười lạnh lẽo, để lộ những chiếc răng sắc nhọn đến kinh hãi.

"Anh yêu, em tìm thấy anh rồi."

Sao lại nhanh như vậy được?!

Tôi xoay người bỏ chạy ngay lập tức.

Khi vừa quay đi, tôi cảm thấy có thứ gì đó cộm trong túi quần.

Không kịp suy nghĩ, tôi thò tay vào túi.

Là một mảng vảy rắn trơn nhẵn, ánh lên ánh sáng xanh mờ!

Tôi vội ném nó ra xa, tim đập loạn xạ.

Không biết mảng vảy đó đã bị nhét vào túi tôi từ lúc nào. Chắc chắn lượng nhân xà đã dùng nó để định vị tôi.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, con quái vật đã hoàn toàn bò ra khỏi miệng cống.

Tôi không thể kiềm chế mà ngoái lại nhìn. Cái nhìn đó suýt nữa làm tôi khiếp đảm đến mức hồn lìa khỏi xác.

Dưới đầu người của cô ta là một thân rắn dài ngoằn, không có thân trên hay tay chân, hoàn toàn là hình dáng của một con rắn khổng lồ!

Tôi tái mét, dồn hết sức lực chạy về phía cuối con hẻm.

Tiếng ma sát của thân rắn trườn trên mặt đất vang lên sát phía sau tôi, rợn người như những tiếng thì thầm c.h.ế.t chóc.

Ngay khi tôi sắp thoát ra khỏi con hẻm, một vòng trơn lạnh bỗng quấn chặt lấy cổ chân tôi.

Tôi ngã mạnh xuống đất, răng đập xuống nền đất mạnh đến mức gãy mất hai chiếc. Tôi đau điếng nhưng vẫn cố gượng dậy, nhìn thấy thứ ở cổ chân mình là một cái đuôi rắn khổng lồ.

Tôi c.h.ế.t lặng, toàn thân như chìm vào hố băng. Con lượng nhân xà đã áp sát mặt tôi, hơi thở lạnh buốt của nó phả lên da tôi.

"Anh yêu, anh làm em thất vọng quá. Em phải phạt anh rồi."

Nó nhe răng cười, há cái miệng đầy răng sắc nhọn, lao về phía đầu tôi. Tôi trợn tròn mắt, cơ thể tê cứng, không thể cử động nổi.

Tôi sắp c.h.ế.t rồi sao...

Cảm giác tuyệt vọng trào dâng trong lòng.

Ngay khoảnh khắc sinh tử ấy, một sợi dây đỏ bất ngờ quấn chặt lấy eo tôi, kéo mạnh một lực cực lớn khiến tôi bật ra khỏi sự kìm kẹp của cái đuôi rắn.

Tôi bị kéo lùi lại ba, bốn mét và ngã nhào xuống đất.

Một bàn tay nhỏ nhắn nhưng rất có lực đỡ lấy lưng tôi.

Tôi quay lại nhìn, thấy Tân Di đang nghiêm mặt thu hồi sợi dây đỏ.

Cô ấy đẩy tôi ra: "Chạy mau!"

Tôi sững người trong giây lát rồi theo hướng cô ấy chỉ, cắm đầu chạy hết sức.

Tân Di nhanh chóng đuổi kịp tôi.

Tôi vừa thở dốc vừa la lên: "Tân Di đại sư! Sao cô không đấu pháp với nó đi?!"

Cô ấy chạy còn nhanh hơn tôi nữa.

"Đấu không lại đâu, phải dụ nó vào Tru Tà Trận."

Cô ấy liếc tôi một cái, rồi nghiêm nghị nói: "Anh trai à, hứa với tôi nhé, qua được kiếp nạn này rồi thì nhớ giảm cân đi."

"Vừa nãy tôi suýt không kéo nổi anh đấy…"

Vừa khi chúng tôi đặt chân vào khu trường học bỏ hoang, một luồng gió mạnh từ phía sau ập tới.

Tân Di đẩy tôi ngã sang một bên, còn cô ấy thì nhanh nhẹn lăn về phía trước để né tránh.

Một cái đuôi rắn khổng lồ quét qua trên đầu tôi, đập mạnh vào tường khiến từng mảng đá vỡ rơi xuống.

Tôi sợ hãi ngã ngồi xuống đất, tim đập thình thịch.

"Ngẩn người làm gì! Chạy mau!"

Con lượng nhân xà đã đuổi kịp, liếc nhìn tôi rồi chuyển ánh mắt về phía Tân Di. Nhưng sau một thoáng cân nhắc, nó liền quay thân mình, lao thẳng về phía tôi.

Hoảng loạn, tôi vùng dậy chạy vào khu nhà học bỏ hoang.

Không gian bên trong nhỏ hẹp, cơ thể to lớn của lượng nhân xà bị hạn chế, không thể trườn nhanh như bên ngoài.

Tôi vội chạy vào một lớp học ở góc hành lang, đóng sầm cửa lại.

Toàn thân tôi mệt lả, mỡ trên người rung lên bần bật. Tôi khóa cửa, kéo hết bàn ghế trong phòng chặn trước cửa.

"Ầm——!"

Một cú va chạm mạnh làm cả cánh cửa rung chuyển. Tôi choáng váng, đầu óc quay cuồng.

Đúng lúc đó, điện thoại reo vang.

Tôi khó khăn rút máy ra, nhận cuộc gọi: "Đại sư! Cô đang ở đâu? Tôi sắp c.h.ế.t rồi!"

"Cậu cố gắng cầm cự thêm một chút nữa, tôi sắp hoàn thành điểm trận cuối cùng rồi, chỉ cần năm phút thôi!"

Tiếng tút tút báo bận vang lên, ngay khi đó, một âm thanh lớn từ kính vỡ nổ tung bên tai tôi.

Tôi quay đầu lại và kinh hoàng thấy cái đầu của lượng nhân xà đã thò qua cửa sổ, đang từ từ bò vào.

"Anh yêu." Giọng nói của nó vang lên, lạnh lẽo và nhẹ nhàng nhưng chứa đầy cơn giận ngầm.

Tôi hoảng loạn, lồm cồm bò dậy chạy về phía cửa sau. Nhưng cánh cửa đó đã bị khóa từ lâu, tay cầm cũng rỉ sét, không tài nào xoay được.

Mồ hôi lạnh túa ra, tôi cố gắng xoay nắm cửa đến mức hai tay đỏ rát nhưng cánh cửa vẫn không nhúc nhích.

Trong khoảnh khắc đó, lượng nhân xà đã trườn đến ngay sau lưng tôi.

Cái đuôi rắn dày và lạnh buốt cuốn chặt lấy người tôi. Tôi cảm nhận rõ mùi tử khí đang bao trùm.

Trong cơn hoảng loạn cực độ, đầu óc tôi đột nhiên "chập mạch," thốt lên một câu: "Bảo bối, có gì thì mình nói chuyện nhẹ nhàng đi!"

Lượng nhân xà khựng lại, đôi mắt nghi hoặc nhìn tôi:

"Anh vừa gọi tôi là gì?"

Tôi cũng không biết mình đã gọi nó là gì nữa. Lúc đó tôi không còn tỉnh táo rồi!

Mặt tôi trắng bệch, không nói được lời nào.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com